Dạ Vương

Chương 123 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


.



Thứ bảy.



Hôm nay là ngày nghỉ, Kiều Sanh không định tới công ty mà muốn ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.



Nhưng chuyện đời thường không như ý, đang yên đang lành thì y nhận được điện thoại từ người đại diện của Hoắc An Đạt.



Ngày mai Hoắc An Đạt sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng hôm nay thì xảy ra sự cố bất ngờ: Vốn là địa điểm dựng sân khấu đã chọn xong nhưng phía chủ cho thuê lại đột nhiên hủy hợp đồng, nói là muốn hợp tác với một nghệ sĩ khác.



Chuyện này rất nghiêm trọng, Kiều Sanh đành phải tới công ty đàm phán với đối phương.



Kiều Thục Lệ và người đại diện của Hoắc An Đạt đã tới trước y, ngay cả người vốn không cần tới như Hoắc An Đạt cũng đã tới.



Còn đối phương chỉ cho luật sư của mình đến.



Bốn người đi vào tòa nhà Tinh Quang.



Do là thứ bảy, ở Tinh Quang ngoài bảo vệ trực cổng ra không có ai khác, trông khá vắng vẻ. Trong phòng họp ở lầu một, hai bên tranh luận sôi nổi, đều không thỏa hiệp, phía chủ thuê thà hủy hợp đồng cũng không cho bọn họ thuê sân bãi, nhưng mấy hôm trước Tinh Quang đã trang trí xong sân khấu, khán đài, nếu giờ đổi địa điểm, chưa kể sẽ tổn thất tiền tài, mà càng khó ăn nói với các fan đã mua sạch vé.



Ngay từ đầu Kiều Sanh đã biết là bị đối thủ phá rối, nhưng vì không có chứng cớ nên không tiện vạch mặt.



Hai bên tranh luận không ngừng.



Bất ngờ, cả tòa nhà rung chuyển dữ dội.



Kiều Sanh hoảng hốt, rồi ngay lập tức định thần lại.



Có động đất!



Mọi người đều hoảng sợ, chạy nhanh về phía cửa.



Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.



Mặt đất vừa rung chuyển ko bao lâu, trần nhà đột nhiên rơi sập xuống, mới đó cả tòa nhà đã sụp đổ.



Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không có điềm báo trước. Trần nhà chỉ sụp một nửa, lúc đó Kiều Sanh và Hoắc An Đạt đang đứng ở giữa, hai người phản ứng rất nhanh, trần nhà vừa sụp xuống cả hai đã theo phản xạ bật lùi ra sau, nên thoát nạn. Người đại điện của Hoắc An Đạt và luật sư của bên kia thì chậm hơn, bị đống xi măng đè trúng. Kiều Sanh và Hoắc An Đạt muốn kéo hai người họ qua nhưng vẫn không kịp.



Vừa trấn tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của Kiều Sanh chính là tìm Kiều Thục Lệ: Lúc nãy cô vào nhà vệ sinh một mình.



Nhưng, vừa quay đầu qua, y đã bị một khối đá vụn rơi trúng làm bất tỉnh…



Lúc tỉnh lại, xung quanh y tối đen như mực, đưa bàn tay lên cũng không thể nhìn thấy năm ngón.



Đầu Kiều Sanh rất đau, y đưa tay sờ, cả bàn tay đầy chất lỏng dinh dính.




Tìm tòi hơn nửa buổi trời đều vô ích, cả hai đành ngừng lại.



“Xem ra chỉ có cách chờ cứu hộ thôi!” Hoắc An Đạt nói.



Kiều Sanh không lên tiếng.



Hai người đều im lặng.



Xung quanh tĩnh mịch, âm thanh duy nhất chính là tiếng hít thở của hai người.



Bầu không khí rất nặng nề, giống như đây là địa ngục.



Sau đấy, Hoắc An Đạt muốn gọi điện cầu cứu, nhưng di động hoàn toàn không có sóng, sau khi thử mấy lần, anh đành bỏ cuộc.



Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng tan biến…







Không biết qua bao lâu sau, lại có tiếng người vang lên.



Giọng rất nhỏ, nếu không tập trung sợ là không thể nghe được.



Kiều Sanh dỏng tai để nghe, sau khi xác định đó không phải ảo giác, y vội hô: “Thục Lệ, là em sao?”



“Là em, A Sanh!”



“Tình hình bên em sao rồi?”



“Vẫn ổn, không có bị thương, nhưng em bị nhốt trong phòng vệ sinh rồi!” Có lẽ vì chướng ngại vật quá nhiều, giọng của Kiều Thục Lệ rất nhỏ, nhưng cảm giác vẫn rất bình tĩnh.



Đột nhiên Kiều Sanh sực nhớ là cạnh nhà vệ sinh có một lối đi thẳng tới tầng hầm đỗ xe.



Có lẽ có thể thoát ra từ nơi này…



Đi theo hướng âm thanh của Kiều Thục Lệ phát ra, Kiều Sanh và Hoắc An Đạt bắt đầu di chuyển qua phía bên đó. Quanh đó có nhiều gạch đá, hai người phải vòng tới vòng lui mấy bận mới mở được một lối nhỏ. Nhiều lần bị tắc lại, nhưng cũng may là càng gần nhà vệ sinh, chướng ngại vật càng ít, hai người cũng dễ dàng dọn đường hơn.



Kiều Sanh nhớ nhân viên trong công ty từng bảo là, cả tòa nhà này, nơi rắn chắc nhất chính là nhà vệ sinh, bởi vì giám đốc cũ của công ty từng bảo nhà vệ sinh cả công ty quá sơ sài nên cho người sửa lại, lúc đó Kiều Sanh còn tưởng rằng đó chỉ là nói đùa.



Trên thực tế đúng là như vậy, trong khi phòng ốc cả công ty đều bị phá hủy, thì nhà vệ sinh lại chẳng hư hỏng bao nhiêu, nhất là nơi gần bồn rửa tay, đi tới được nơi này hai người mới có thể thở phào một hơi.



Dọn đống xi măng chắn ngay cửa, hai người đem Kiều Thục Lệ ra ngoài.



Kiều Thục Lệ không bị thương gì, ngoài vẻ mặt chỉ hơi tái đi vì hoảng sợ, tuy nhiên cô vẫn còn rất bình tĩnh.