Dạ Vương

Chương 126 :

Ngày đăng: 14:39 18/04/20


Sau khi nhận được tin Kiều Sanh đã bình an. Kiều Mộ Đình và Kiều Tử Việt lúc đó đang ở trước đống đổ nát của tòa nhà Tinh Quang ngay lập tức chạy tới bệnh viện. Khi nhìn thấy Kiều Sanh, Kiều Mộ Đình đã nhào tới ôm chặt lấy y.



Kiều Sanh ngạc nhiên.



Y còn tưởng là hết kiếp này, Kiều Mộ Đình cũng không thèm để ý tới y nữa chứ…



Kiều Mộ Đình ôm rất chặt, Kiều Sanh nhíu mày, giọng oán giận: “Tôi đang bị thương đấy!”



Kiều Mộ Đình vội vàng buông y ra, lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu?”



“Chỉ trầy sơ sơ một chút mà thôi!”



“Khám bác sĩ chưa?”



“Khám rồi!”



“Để tôi xem!” Dứt lời, Kiều Mộ Đình định vén áo y lên.



Kiều Sanh vội vàng cản lại. Đùa gì vậy? Đây là nơi công cộng, cho dù có là anh em, nhưng làm thế này cũng hơi quá, y còn không muốn người ta xúm lại nhìn mình đâu.



Kiều Mộ Đình vẫn chưa chịu dừng: “Vết thương có nặng lắm không?”



Kiều Sanh liếc cậu một cái, cười hỏi: “Không phải cậu định không qua lại với tôi nữa à?”



Kiều Mộ Định cụp mắt, đẩy gọng kính lên, im lặng không đáp.



Kiều Sanh nhìn trời, không nói gì.



Kiều Mộ Đình suy nghĩ một hồi, dường như rất quyết tâm, sau đó quay qua nhìn Kiều Sanh, ôm y thêm lần nữa.



“Tôi nghĩ thông rồi!”



“Sao?”



“A Sanh, đời này, tôi sẽ không buông anh ra nữa!”



Kiều Sanh khó hiểu.



Kiều Mộ Đình không nói thêm gì, mà hôn y thật nồng nhiệt.



Kiều Sanh đờ cả người.



Hai người đang hôn nhau trên hành lang biết bao kẻ qua người lại, có không ít cặp mắt đang nhìn về phía họ. Dù hiện giờ xã hội đã thoáng hơn nhiều, nhưng hai thằng con trai hôn nhau giữa chốn công cộng thế này sẽ khiến không ít người giật mình. Tuy nhiên, do sau trận động đất, tình hình rất hỗn loạn, nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới họ.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, chỉ là một nụ hôn, không có ý gì khác.



Dịu dàng, ngọt ngào làm say lòng người…



Một nụ hôn ngắn ngủi mới đó đã xong, Kiều Sanh xoay người đi.



Đi tới cửa, y quay đầu lại nhìn Hoắc An Đạt một cái, còn tầm mắt của Hoắc An Đạt thì chưa từng rời khỏi y bao giờ.



“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi đều sẽ tới bệnh viện xem anh trị liệu phục hồi!” Kiều Sanh cười nói.



Hoắc An Đạt gật mạnh đầu, sau đó nở một nụ cười thật tươi. Hoàng hôn ngoài cửa sổ rọi vào, khiến lòng ai ấm áp…



Đóng cửa phòng lại, Kiều Sanh nhìn thoáng qua Liên Mặc Sinh và Alex vẫn luôn ngồi chờ bên ngoài.



Bọn họ tới cùng Kiều Sanh, nhưng không vào phòng bệnh, để hai người có thời gian riêng tư bên nhau.



Kiều Sanh đào hoa, bên cạnh y lúc nào cũng có mấy tên đàn ông tốt, đều là mạnh mẽ, vĩ đại, người như vậy dĩ nhiên sẽ không dung cho tình địch. Nếu là trước đây, nhất định họ sẽ quậy tới gà bay chó chạy, nhưng sau sự cố lần này, dường như bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận, không còn đấu đá lẫn nhau mà lẳng lặng ở cạnh Kiều Sanh, tuy rằng không hẳn là tuyệt đối hòa bình, nhưng vẫn chưa có xung đột lớn gì xảy ra.



Ban đầu Kiều Sanh còn hơi lo, nhưng sau này cũng yên tâm hơn.



Tình trạng cân bằng này làm y cảm thấy rất hài lòng.



“Về nhà thôi!” Kiều Sanh nói.



“Ừ!” Liên Mặc Sinh và Alex đồng thanh đáp.



Vì Kiều Sanh đang vui, trước đó bọn họ là đi bộ tới, giờ dĩ nhiên là đi bộ về.



Suốt dọc đường đều không yên ả.



Alex và Liên Mặc Sinh là hai tên đàn ông hư hỏng, thi thoảng lại ‘chọc ghẹo’ Kiều Sanh trước đám đông. Kiều Sanh cũng quen với hai người này rồi, chỉ cần hai người không làm quá đáng, y sẽ không để ý. Hơn nữa cả hai rất nghe lời, chỉ cần Kiều Sanh liếc lạnh một cái, họ sẽ ngừng tay ngay, còn lỡ khiến y khó chịu, y sẽ bảo Bạch Nhận dạy dỗ bọn họ giúp y.



Còn nếu vẫn chưa ngoan ra thì Kiều Sanh sẽ dùng đòn sát thủ: Ai không nghe lời, đừng hòng leo được lên giường y.



Chiêu này trăm lần đều linh nghiệm.



Nguyên nhân là gì à? Dĩ nhiên khỏi phải nói nhiều rồi.



Sau một vài lần thử nghiệm, không chỉ Alex và Liên Mặc Sinh, ngay cả những tên khác cũng rất ngoan ngoãn. Kiều Sanh nói một sẽ không ai dám nói hai, Kiều Sanh bảo sang phải chẳng ai dám sang trái, Kiều Sanh bảo ‘đứng’ tất nhiên không người nào dám ‘xìu’.



Về mặt nào đó, rốt cuộc Kiều Sanh cũng thành đế vương chân chính.