Dạ Vương

Chương 21 :

Ngày đăng: 14:37 18/04/20


Chú Chu nhìn Kiều Sanh, kinh ngạc nửa ngày không nói thành lời.



Ánh mắt Kiều Sanh rất thật, không giống như đang nói đùa.



“Mất, mất trí nhớ?” Giống như không xác định những gì mình vừa nghe được, chú Chu hỏi lại.



“Ừm!” Kiều Sanh gật đầu.



“Sao lại mất trí nhớ? Rõ ràng nhìn cậu còn khỏe lắm mà!”



“Không biết nữa!” Kiều Sanh thản nhiên nói: “Hôm đó, sau khi tỉnh lại, tôi đã thành như vậy, không nhớ được gì cả!”



“Vậy làm sao cậu và Việt thiếu gia lại đi với nhau…”



“Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở quán bar, sau đó, anh ta nhận ra tôi!”



“…”



Chú Chu vẫn rất kinh ngạc, nhưng Kiều Sanh không có kiên nhẫn giải thích với ông ấy. Vì thế, y đi thẳng vào đề: “Chú Chu, tôi muốn chú nói cho tôi biết, những chuyện trước khi tôi mất trí!”



Tuy là Kiều Tử Việt đã hứa là sẽ nói cho y biết, nhưng so với Kiều Tử Việt, chú Chu thật thà trung hậu rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn.



Chú Chu do dự, rồi gật đầu, “Được!”



Kiều Sanh: “Cám ơn chú!”



“Đừng khách khí như vậy!” Chú Chu thở dài, “Sanh thiếu gia, cậu muốn tôi làm gì, tôi đều không cự tuyệt!” Kiều Sanh thấy lòng mình ấm áp.



Trong nửa giờ sau đó, chú Chu đã kể hết những gì có liên quan tới thân thế của y cho y nghe, tất nhiên là không đầy đủ, có một số phần ông đã lượt bớt, nhất là khi nói tới quan hệ giữa y và những người trong Kiều gia, ông chỉ kể lướt qua. Tuy nhiên, Kiều Sanh cũng đã nhận ra vẻ thương hại do ông ấy lơ đãng phát ra, cùng với thái độ của người cha Kiều Mạc Nhiên với mình, y cũng đã loáng thoáng hiểu được điều gì.



Kiều gia từng lập nghiệp nhờ hắc đạo, buôn lậu, thuốc phiện, ***, vũ khí đạn được, thứ gì cũng làm cả, vả lại thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Kiều Mạc Nhiên là người thừa kế đời thứ hai của Kiều gia, năng lực rất khá, hơn nữa thủ đoạn tàn bạo, cương quyết. Nhưng ông ta không cam lòng chỉ kiếm tiền bằng con đường phóng hỏa giết người, vì thế sau khi nhậm chức không lâu, ông đã bắt đầu giúp Kiều gia rửa tiền, dùng thời gian mười mấy năm gây dựng nên tập đoàn đế quốc Kiều thị, bất kể là về tư bản hay về thế lực đều rất hùng hậu, Kiều gia cũng bởi vậy mà trở thành mô phạm kinh điển trong việc rửa tiền.



Kiều Mạc Nhiên có năm người con, ba trai hai gái, Kiều Sanh xếp thứ ba, Kiều Tử Việt xếp thứ hai. Nhưng năm người con này không phải do cùng một mẹ sinh ra mà là từ năm người phụ nữ có xuất thân khác nhau. Lúc còn trẻ, Kiều Mạc Nhiên nổi tiếng trăng hoa, ít nhất có khoảng hai, ba chục người phụ nữ, nhưng chưa từng ở với ai lâu dài, một khi chơi chán sẽ vứt bỏ không chút lưu tình. Nếu ai có con với ông ta, ông ta sẽ phái người đưa một số tiền lớn tới, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt con mình về và những người phụ nữ đáng thương ấy, ngay cả tư cách bước vào Kiều gia cũng không có…




Ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, y bắt đầu nghiên cứu tư liệu về tập đoàn Kiều thị.



Kiều Mạc Nhiên thích hoa cỏ, nhất là các giống hoa trân quý. Trong hoa viên Kiều gia có một nhà kính, do ông ta đặc biệt cho người xây làm nhà ấm, bên trong đều là các giống hoa quý giá, có một số loại còn thuộc hàng sách đỏ, giá trị liên thành. Kiều Sanh thích bầu không khí ở nơi này, khi rảnh rỗi, y đều tới đó dạo một lát.



Chiều hôm đó, Kiều Sanh lại vào nhà ấm tản bộ.



Giờ mặt trời đã ngả về Tây, ráng chiều theo bờ tường và nóc thủy tinh chiếu xuống người cậu.



Y đi thẳng tới chiếc ghế đá ở giữa, ngồi xuống nghỉ ngơi.



Trong nhà ấm thật yên tĩnh, bình thường, mỗi khi chập tối, y đều tới đây, mãi cho đến khi trời tối đen mới trở ra ngoài.



Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong không khí tỏa ra mùi khét.



Kiều Sanh lập tức cảnh giác, đứng dậy nhìn quanh, tìm nơi mùi khét bốc ra. Sau đó, y phát hiện một góc tường đang bốc cháy, lửa không lớn, nhưng độ lan kinh người, theo chân tường, mới đó đã vây cả khu nhà ấm.



Lửa tới quá bất ngờ, cách lan cũng vô cùng quỷ dị. Kiều Mạc Nhiên rất xem trọng nơi này, bình thường trông rất kỹ, ngăn hết những vật dễ cháy, sao lại vô duyên vô cớ có lửa…



Đó là bởi vì bị phóng hỏa…



Kiều Sanh lập tức phản ứng lại, bình tĩnh chạy về phía cửa.



Nhưng xung quanh là các loại thực vật, cành lá rậm rạp, Kiều Sanh không có cách nào đi xuyên qua, đành phải đi đường vòng.



Đường ra cửa không xa, nhưng cũng lãng phí thời gian để y tẩu thoát.



Khói nồng bủa vây bốn phía, tầm mắt Kiều Sanh bị khói đậm che lấp hết. Y cởi áo khoác ra, bịt mũi, mò đường đi tới cửa. Vừa đưa tay cầm lấy tay cầm, xoay mạnh, nhưng không mở ra được, y thử thêm vài lần, vẫn mở không ra.



Cửa bị khóa trái…



Tim Kiều Sanh gõ mạnh một nhịp.