Dạ Vương

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Kiều Mộ Đình thổ lộ quá đột ngột, trong lúc nhất thời, Kiều Sanh không biết phải đáp thế nào.



Kiều Mộ Đình nhìn Kiều Sanh, trong đôi ngươi sâu thẳm hiện lên ánh sáng nóng rực, hoàn toàn không hợp với khí chất lạnh lùng của cậu ta.



Trình huống có hơi rối, Kiều Sanh trầm mặc gần nửa phút mới lên tiếng. Dĩ nhiên là từ chối không chút lưu tình, “Cậu nói rất cảm động. Nhưng, tôi không thích loạn luân!”



Tia sáng trong mắt Kiều Mộ Đình trở nên ảm đạm, nhưng cậu vẫn không chịu buông tay, “Tôi không quan tâm!”



“Vậy à? Nhưng tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cậu!” Kiều Sanh nhếch môi, nụ cười tản mạn, dường như chứa vài ý mỉa mai, “Nếu không còn gì nữa, phiền cậu ra ngoài, tôi phải thay quần áo!”



Kiều Mộ Đình im lặng.



Kiều Sanh đi tới trước tủ quần áo, tùy ý chọn một bộ bình thường, thoải mái.



“Đừng nói là cậu cậu muốn xem tôi thay quần áo nha?” Thấy Kiều Mộ Đình còn chưa chịu đi, Kiều Sanh nhíu mày, “Tôi thấy tối nay cậu nên đến quán bar xem múa thoát y sẽ hay hơn đấy!”



Ánh mắt nhìn Kiều Sanh của Kiều Mộ Đình có chút mờ mịt, tựa như đang nhìn một người xa lạ.



“A Sanh, sao anh lại…”



“Hử?”



“Trước đây, anh không bao giờ nói ra câu đó…” Kiều Mộ Đình do dự.



Kiều Sanh cảm thấy buồn cười. Y không hiểu sao một người rồi lại hai người cứ nhắc mãi chuyện trước đây? Chuyện ngày xưa đó, y không muốn biết, cũng không có ý định tìm hiểu. Có lẽ trước đây y chỉ là một tên hèn yếu, nhưng giờ thì tuyệt đối không.



“Kiều Mộ Đình, nếu cậu muốn nhớ lại chuyện ngày xưa, cậu có thể tìm ảnh cũ xem lại, tôi không muốn bàn mấy chủ đề vô vị này với cậu nữa!” Kiều Sanh chế giễu, “Tôi không tin là cậu không có ảnh trước đây của tôi!”




“Vậy nếu như tôi đã ở cùng người khác?” Kiều Sanh thấy buồn cười.



“Tôi sẽ làm cho hắn rời khỏi anh, nếu hắn không chịu, tôi sẽ đích thân giết hắn!” Ánh mắt Kiều Mộ Đình lạnh như băng.



Kiều Sanh: “…”



Lúc này mặt y đúng là khó coi rồi.



Hai người đều im lặng, gian phòng cũng trở nên im ắng.



Thời gian như đọng lại.



Kiều Sanh chợt nhớ tới gương mặt tuấn tú và nụ cười xấu xa của Liên Mặc Sinh, không hiểu sao tâm trạng đang tồi tệ của y lại tốt hẳn. Y cong khóe môi lên, giễu cợt, “Chưa nói tới chuyện tôi muốn thế nào, chẳng lẽ cậu không thấy mình quá tự phụ rồi sao? Hắn cũng không phải người dễ đối phó vậy đâu!”



Y nói thẳng, tức nhiên cũng đã thừa nhận là mình đã ở cùng kẻ khác. Đôi mắt Kiều Mộ Đình như lạnh hẳn, cậu nói: “A Sanh, vậy là anh còn chưa biết trong bốn năm qua tôi đã làm gì ở Mỹ?”



Kiều Sanh gật đầu.



“Ở Mỹ, tôi mở một cửa hàng bán vũ khí đạn dược, cũng là người cung cấp vũ khí cho các tổ chức ngầm lớn nhất ở Bắc Mỹ!”



Kiều Sanh im lặng. Tại một nơi đầy mùi máu tanh ấy, nếu không có năng lực và thủ đoạn hơn người, e là đã bị nhai tới xương cốt cũng không còn. Kiều Mộ Đình buôn bán vũ khí, giao thiệp với cả hắc bạch lưỡng đạo, e là không dễ đối phó. Cậu ta bỏ nhà đi, chứng tỏ lúc ở Mỹ cậu ta là tay trắng làm nên sự nghiệp. Một người nơi đất khách, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào, lại chỉ trong bốn năm ngắn ngủi có thể đi tới được bước này, có thể tính được cậu ta mạnh bao nhiêu.



Tuy nhiên, Liên Mặc Sinh cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu…



Trên mặt Kiều Sanh thoáng hiện nụ cười thú vị. Không biết nếu như Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh đối đầu nhau, kết quả sẽ thế nào đây?



Chỉ nghĩ thôi, đã thấy thú vị rồi…