Dạ Vương

Chương 55 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Dự tính để Liên Mặc Sinh làm bảo tiêu của Kiều Sanh cũng không phải chỉ là tùy tiện nói ra, mà đó chính là quyết định sau khi y đã suy nghĩ cặn kẽ. Thân thủ của Liên Mặc Sinh rất tốt, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, để cậu ta bảo vệ mình thì đúng là không gì bằng. Tuy là thân thủ của Kiều Sanh cũng không kém, nhưng thời gian huấn luyện của y quá ngắn, kinh nghiệm không đủ, cho nên có Liên Mặc Sinh ở cạnh sẽ càng khiến y yên tâm hơn.



Nếu là cận vệ, thì khẳng định Liên Mặc Sinh phải hòa vào cuộc sống của Kiều Sanh. Vì thế, hôm sau, lúc dùng cơm chiều, y đã giới thiệu Liên Mặc Sinh với mọi người trong nhà.



“Đây là bảo tiêu mà tôi vừa mới thuê về, tên là Liên Mặc Sinh!”



“Bảo tiêu?” Kiều Mạc Nhiên nhíu mày, nhìn Liên Mặc Sinh, đánh giá, rất không hài lòng mà nói: “Con tìm ở đâu tới vậy? Nhìn y chang một thằng sinh viên!”



Kiều Sanh cười nói: “Cậu ta không phải sinh viên gì cả mà là bảo tiêu chuyên nghiệp đấy!”



Kiều Mạc Nhiên vẫn thấy lo, “Nếu con cần bảo tiêu, ba sẽ giúp con tìm vài người. Ba có quen mấy công ty bảo tiêu rất khá, tùy tiện chọn ra mấy người cũng đáng tin hơn gã này!”



Vài lần gặp nguy hiểm nên ông ta có thuê mấy bảo tiêu, trong ấn tượng của ông ta, bảo tiêu đều là những người có dáng vẻ khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, cho nên Liên Mặc Sinh hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của ông ta. Trong mắt ông ta, Liên Mặc Sinh – có ngoại hình tuấn dật đó giống một thằng thư sinh chỉ biết ăn hơn.



Kiều Sanh nói: “Chuyện này ba không cần lo, cứ để Liên Mặc Sinh làm bảo tiêu cho con là thích hợp nhất!”



Thấy y vẫn kiên trì như thế, Kiều Mạc Nhiên có chút không vui, nhưng ông ta không phản bác gì nữa, mà thản nhiên nói: “Con giống y chang Tử Việt, bày đặt không thích phụ nữ, chỉ thích chơi cái đám đàn ông không ra gì. Giờ mấy đứa có muốn làm gì ba không quản, nhưng sau này nhất định phải kết hôn, tới chừng đó cũng không thể làm bậy theo ý đứa nào được!”



Kiều Tử Việt tự dưng vô tội cũng trúng đạn, sắc mặt trở nên có chút khó coi.



Khóe mắt Liên Mặc Sinh cũng giật giật mấy cái.



Kiều Sanh cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt lại vờ như không để ý, “Con hiểu rồi!”



Người hầu bưng thức ăn lên bàn, bắt đầu bữa cơm chiều.



Bảo tiêu không thể ngồi ăn cùng, vì thế Liên Mặc Sinh bèn đứng một bên, buồn chán nhìn Kiều Sanh ăn uống.



Trên bàn ăn không ai nói gì, thức ăn cũng rất ngon, Kiều Sanh ăn rất vừa miệng. Riêng Kiều Tử Việt và Kiều Mộ Đình dường như ăn không ngon, Kiều Tử Việt mặt mày tối tăm, dường như còn đang để ý mấy câu Kiều Mạc Nhiên nói khi nãy. Kiều Mộ Đình thì bình tĩnh hơn, thi thoảng lại nhìn về phía Kiều Sanh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Kiều Uất Lệ ngồi đối diện với y luôn nhìn y bằng vẻ mặt khinh thường, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Liên Mặc Sinh cũng có chút tối tăm.



Sau bữa cơm chiều, Kiều Sanh cùng Liên Mặc Sinh lên lầu.



Kiều Mộ Đình đi theo phía sau bọn họ.



Vừa bước vào phòng Kiều Sanh, cuối cùng mặt Kiều Mộ Đình cũng có biểu cảm. Cậu liếc xéo Liên Mặc Sinh một cái, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”



Kiều Sanh nói: “Không phải ban nãy tôi đã nói rất rõ rồi sao? Cậu ta là bảo tiêu tôi thuê về!”




Tầm mắt của Kiều Sanh dừng lại trên vai trái Liên Mặc Sinh, nơi đó có một vết sẹo nho nhỏ, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, đó là nơi trước đây bị y bắn trúng.



“Cậu thường bị thương lắm sao?” Kiều Sanh hỏi.



“Ừ, làm sát thủ, bị thương là cơm bữa!”



Liên Mặc Sinh nói xong lại cởi bỏ quần mình, để lộ dục vọng đã ngẩng cao…



Liên Mặc Sinh vội vàng ôm eo Kiều Sanh, muốn cởi quần áo y ra.



“Chờ đã!” Kiều Sanh miễn cưỡng lên tiếng.



“Sao thế?”



“Chờ vết thương cậu khỏe lên chút rồi nói sau!”



“Không sao mà, chút vết thương nhỏ này có là gì!” Sao Liên Mặc Sinh lại chịu? Cậu ta kéo áo Kiều Sanh lên.



Sau một thời gian không gặp, dáng người Kiều Sanh lại đẹp hơn, đường nét càng thêm rắn chắc. Liên Mặc Sinh cấm dục lâu lắm rồi, giờ dục hỏa đang đốt người, cậu ta cúi đầu ngậm cái nơi tỏa ra ánh sáng mê người đang gồ lên.



Cảm giác tê dại từ từ kéo tới, Kiều Sanh hơi nheo mắt lại.



Liên Mặc Sinh ngậm nơi nhỏ bé đó, đầu lưỡi uốn lượn, làm ướt ngực y, tạo thành một vùng sáng bóng…



Kiều Sanh thả lỏng toàn thân, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.



Y có phản ứng…



Liên Mặc Sinh kéo áo thun của y lên tới cổ, hai tay giữ hai bên sườn y, từ từ đi xuống, tới eo.



Eo của y rất mềm dẻo, rất có sức co dãn…



Kiều Sanh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tựa vào sô pha, dường như y có chút không kiềm chế được.



Liên Mặc Sinh thấy thỏa mãn khi nhìn cảnh y mê muội dưới sự khiêu khích của mình, cậu ta hôn lên bụng y. Kiều Sanh có cơ bụng, nhưng vì thể chất nên nhìn không rõ lắm, chỉ thấy loáng thoáng đường nét, trơn bóng mà mạnh mẽ. Bụng của y rất phẳng, da thịt nõn nà, cực kỳ gợi cảm.



Hơi thở nóng rực của Liên Mặc Sinh phun lên bụng Kiều Sanh, khiến da thịt nơi đó trở nên ướt át…