Dạ Vương
Chương 61 :
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
.
Nghe kẻ lạ mặt ấy nói thế, Kiều Sanh lạnh lùng hỏi: “Mày ám toán tao hết lần này tới lần khác là vì nguyên do gì?”
“Chỉ có thể trách mày thôi! Tao đã bảo mày cút khỏi Kiều thị, ai bảo mày không nghe?”
Kiều Sanh không nói gì.
Đối phương còn tiếp tục trêu chọc, “Sợ à? Khà khà, không sao, dù gì thì lát nữa thôi mày cũng sẽ xuống địa ngục. Giờ mày nên nhân cơ hội này nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, nếu như mày còn có tâm tình này!”
Kiều Sanh thản nhiên cúp máy.
Xe vẫn đang chạy cực nhanh trên đường cao tốc, nó lao về trước như một chiếc phi thuyền bay vào vũ trụ.
Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều im lặng, nghĩ cách thoát nạn.
Phía trước có một con sông.
Ánh mắt hai người cùng sáng lên.
Không cần Kiều Sanh phải nói, Liên Mặc Sinh cũng biết phải làm thế nào, đây là cách duy nhất mà bọn họ có thể thoát nạn.
Cách đó không xa, bên hành lang bảo vệ có một lỗ hổng, dường như là do vụ tại nạn gần đây phá vỡ vẫn chưa kịp sửa lại. Liên Mặc Sinh chuyển tay lái, xe chạy vào phần cát kế bên đường cao tốc, sau đó bay vào không trung, lao thẳng về phía con sông.
Chỉ trong nháy mắt, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh mở kính xe, nhảy xuống.
Xe rơi xuống giữa sông, dòng nước khiến xe giảm tốc, nổ mạnh trong nước.
Sau khi rơi xuống sông, Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh cố bơi về phía bờ, nhưng vì sức nổ quá lớn, bọn họ vẫn bị lan tới.
Chân Kiều Sanh bị mảnh vỡ trên xe ghim vào, mất khả năng cử động.
Nước chảy hơi mạnh, Kiều Sanh tìm không thấy phương hướng, chìm dần xuống đáy.
Phổi thiếu dưỡng khí, đau lên từng đợt.
Sắp không thở nổi…
Ý thức của Kiều Sanh càng trở nên không rõ ràng.
Liên Mặc Sinh nổi lên mặt nước xong vẫn không thấy tung tích Kiều Sanh, cậu ta như phát điên, hít sâu một hơi rồi lặn xuống đáy nước tìm kiếm y.
Nhãn lực của cậu ta rất tốt, sau một hồi cẩn thận tìm kiếm, Liên Mặc Sinh đã nhìn thấy Kiều Sanh sắp chìm xuống đáy nước. Cậu ta mừng rỡ, vội vàng bơi tới, ôm lấy Kiều Sanh.
Kiều Sanh cảm thấy hứng thú với mấy bản tin ấy.
Tin có chút thổi phồng, Kiều Sanh chỉ bị thương một chút, lại bảo thành bị nặng tới hôn mê, Kiều Sanh thấy buồn cười. Tuy nhiên, hiệu suất làm việc của phía truyền thông cũng không phải giả, chuyện Kiều Sanh bị tai nạn ở bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Thắng và túi đồ phát nổ cũng bị nhắc tới, lúc này cả thành phố Y ai cũng biết là có người muốn ám sát y.
Kiều Sanh không khỏi bội phúc khứu giác cực kỳ linh mẫn của bọn họ.
Liên Mặc Sinh vừa từ bên ngoài về, tay xách theo hai cái túi nhựa, mùi thức ăn nức mũi bay ra.
Vết thương của Kiều Sanh đang trong thời kỳ khép lại, không ăn mấy món chua cay được. Thức ăn ở bệnh viện lại không hợp khẩu vị của y, nên mỗi ngày Liên Mặc Sinh đều tới nhà hàng gần đó mua thức ăn về. Dù có hơi phiền, nhưng Liên Mặc Sinh lại rất thích làm.
Kiều Sanh chỉnh âm thanh TV nhỏ lại.
Liên Mặc Sinh lấy hộp thức ăn ra khỏi túi nhựa, rồi đặt lên chiếc tủ ở đầu giường, mở nắp ra.
“Lại là canh cá lóc?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Đương nhiên rồi, ăn canh cá lóc mới tốt cho quá trình kéo da non!”
“Tôi ngán lắm!” Mấy bữa rày nếu không phải ăn canh xương hầm thì chính là canh cá lóc, cho dù đó có là món do mấy đầy bếp nổi tiếng làm, nhưng đồ ăn có ngon tới cỡ nào, ăn nhiều lần cũng ngán.
“Cũng hết cách rồi, vết thương ở chân của cậu rất sâu, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ để lại sẹo!”
“Vậy thì thế nào? Tôi cũng không phải phụ nữ!”
“Là đàn ông thì mặc kệ à? Cái Logic đó của cậu là sao chứ?” Liên Mặc Sinh múc ra một chén canh cá, đưa tới cho Kiều Sanh.
“Tôi không ăn!” Kiều Sanh nhìn chén canh cá trong vắt ấy, mày lại nhíu chặt hơn.
“Vậy để tôi đút cậu ăn!”
Liên Mặc Sinh lấy muỗng bạc múc một muỗng canh đưa tới bên miệng cho Kiều Sanh.
Kiều Sanh nheo mắt lại, “Cậu xem tôi là trẻ con à?”
Liên Mặc Sinh nhướn mày, cười xấu xa: “Sao lại thế chứ? Tôi xem cậu như vợ tôi mà!”
“Vậy à?” Kiều Sanh cũng cười, cười vô cùng mị hoặc. Y tựa vào đầu giường nhìn người nọ: “Vậy cậu có muốn ‘người vợ’ này hầu hạ cậu thế nào không…”
Chú thích:
(*) Khai Thang Thủ: Biệt hiệu của sát thủ, hiểu nôm na là Tay Mổ Bụng (chú ý, tay không phải là chỉ cánh tay :D)