Dạ Vương

Chương 72 :

Ngày đăng: 14:38 18/04/20


.



Kiều Sanh ngủ một giấc tới giữa trưa mới dậy. Rửa mặt xong, y thong thả ăn điểm tâm, sau đó ra ngoài.



Tới văn phòng làm việc, Kiều Mộ Đình đang nói chuyện với một gã đầu trọc người nước ngoài. Kiều Sanh bước vào, Kiều Mộ Đình khẽ gật đầu với y một cái.



Kiều Sanh ngồi bên cạnh đọc báo nhưng lực chú ý lại nằm ở cuộc trò chuyện của bọn họ.



Kiều Mộ Đình đang bàn giá cả với gã. Gã ta bất mãn khi Kiều Mộ Đình đưa ra mức giá quá cao, muốn ép giá, còn Kiều Mộ Đình lại đang nghiêm túc giải thích nguyên nhân với gã ta.



Bọn họ không ai chịu nhượng bộ, bầu không khí ngày càng căng thẳng.



Tư Đồ Chiến ở một bên chơi game, thi thoảng sẽ liếc bọn họ một cái, không hề sốt ruột, cứ như rất tin tưởng Kiều Mộ Đình.



Cuối cùng gã cũng thỏa hiệp, Kiều Mộ Đình toàn thắng. Cả quá trình cậu rất bình tĩnh, cho dù đối phương có vô lý thế nào cậu cũng rất thản nhiên, nhiều nhất cũng chỉ là nhíu mày. Cậu không nói nhiều, phải nói là rất ít, nhưng rất sâu sắc, mỗi một câu đều nói đúng vấn đề.



Kiều Sanh cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên y thấy Kiều Mộ Đình làm việc, thật quyến rũ.



Làm xong thủ tục mua bán.



Gã ta buồn bực đi về, Kiều Mộ Đình thì thở phào một hơi.



Kiều Sanh khen ngợi: “Rất có tài ăn nói!”



Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp: “Chuyện này thì có là gì!”



Tư Đồ Chiến ở cạnh tiếp lời: “Mộ Đình nổi tiếng về đàm phán, chỉ cần có cậu ấy, cửa hàng của tôi tuyệt đối sẽ không có hại, không có bao nhiêu người trả giá với cậu ấy thành công cả!”



Kiều Mộ Đình cười cười, hỏi Kiều Sanh: “Sao không ở nhà nghỉ ngơi?”



Kiều Sanh đáp: “Tôi muốn tìm hiểu một chút về cửa hàng mà tôi hợp tác thôi!”



Tư Đồ Chiến ngạc nhiên: “Hợp tác?”



“Cậu còn chưa biết?”



“Ngại quá, tôi quên nói!” Kiều Mộ Đình giải thích với Tư Đồ Chiến: “A Sanh định gia nhập vào nhóm của chúng ta!”



Tư Đồ Chiến nhún vai: “Hoan nghênh gia nhập!”




Tuy bề ngoài trông Liên Mặc Sinh như rất bình tĩnh, thật ra trong lòng cậu ta đang suy tính không ngừng, sau cùng cậu ta quyết định đi theo tuyến… mặt dày.



Liệt nữ sợ triền lang, cũng như thế, ‘Liệt nam’ cũng sợ nhất mấy thằng mặt dày. Nếu cậu ta đã đi lâu như vậy mà Kiều Sanh vẫn còn giận, vậy cậu ta sẽ không trốn tránh nữa. Bám, có chết cũng phải bám theo, dù sao thì với khả năng của Kiều Sanh cũng giết không được cậu ta.



Liên Mặc Sinh nhìn Kiều Sanh, xoay người, đưa lưng về phía y.



Lại làm trò quỷ gì đây?



Kiều Sanh nhíu mày, chĩa súng vào sau lưng cậu ta: “Cậu không nghe tôi nói gì à?”



“Cậu quá tuyệt tình!” Liên Mặc Sinh nói, giọng có chút buồn bực.



“Cái gì?” Nghe cậu ta nói vậy, Kiều Sanh thấy khó hiểu.



“Vì chút chuyện nhỏ nhặt ấy mà cậu muốn giết tôi, sau đó theo Kiều Mộ Đình chạy tới Mỹ anh anh em em, khiến tôi nhớ cậu muốn phát điên!”



“Vậy thì thế nào?”



“Chẳng thế nào cả, dù sao cậu cũng không cần tôi!”



“Cho nên?” Kiều Sanh nhíu mày.



Liên Mặc Sinh nghiêm túc đáp: “Tôi thật tức giận, không muốn đi nữa, tôi muốn ở cạnh cậu!”



Câu nói vô số ngây thơ đó khiến Kiều Sanh thấy buồn cười: “Cậu muốn như vậy cũng được, nhưng súng của tôi cũng sẽ không khách khí!”



Liên Mặc Sinh lắc lắc ngón tay: “Tôi nói rồi, cậu bắn không trúng tôi đâu!”



“Vậy cậu có muốn thử một chút hay không? Súng ngắn thì trẻ con quá, chỗ này của tôi có súng ngắm, đạn dược, tên lửa cũng có. Dạo này tôi đang thấy hứng thú với tên lửa, luôn muốn thử uy lực của chúng, hay là để cậu thử nha, để xem có thể nổ cậu thành mảnh vụn hay không?”



Khóe mắt Liên Mặc Sinh giật giật.



Không gặp mới ít hôm mà chỉ số bạo lực của Kiều Sanh lại tăng lên… Nếu như dùng trên người mình, liệu có toàn thây thoát ra không?



Vừa đi không bao lâu, Liên Mặc Sinh đã nghe được tin Kiều Sanh chính tay giết Khai Thang Thủ. Lúc ấy cậu ta còn tưởng rằng đó chỉ là tin đồn, chân Kiều Sanh còn chưa khỏi, Khai Thang Thủ cũng không phải người nóng nảy bộp chộp, không thể nào bại trên tay Kiều Sanh được. Cho đến khi tổ chức sát thủ xác định Khai Thang Thủ đã chết, cậu ta mới tin tưởng.



Hiện giờ xem ra, chuyện này không cần phải nghi ngờ, Kiệu Sanh của hiện tại, chỉ số bạo lực tuyệt không thua kém một tên sát thủ nào, thậm chí có hơn chứ không kém…