Dạ Vương
Chương 75 :
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
.
Kiều Sanh ở Mỹ hai tháng, trong hai tháng này y xử lý công việc ở cửa hàng vũ khí rất thuận lợi, hơn nữa cuộc sống không ai quản thúc rất thoải mái khiến y vui tới quên trở về, mãi cho tới khi Kiều Mạc Nhiên không nhịn được nữa, gọi điện thoại giục y, y mới về nước.
Vết thương ở chân y đã lành hẳn, không để lại sẹo, tất cả đều nhờ công chăm sóc của Kiều Mộ Đình.
Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình lên máy bay về nước.
Sau khi về tới nhà, Kiều Sanh tới gặp Kiều Mạc Nhiên trình diện.
Suốt hai tháng, y không gọi điện về nhà khiến Kiều Mạc Nhiên bất mãn, nhưng ông ta cũng chỉ nói vài câu. Dạo này tập đoàn Kiều thị kinh doanh không được tốt lắm, nếu không phải bị cạnh tranh thì chính là tư liệu cơ mật bị tiết lộ, trước đó không lâu thiếu chút nữa dính vào vụ buôn thuốc phiện. Nguyên là không biết tại sao trong kho hàng lại có một thùng ma túy, cảnh sát tới kiểm tra, nếu không phải ông ta bảo thuộc hạ mau chóng dọn dẹp, e là đã gặp phiền phức.
Kiều Mạc Nhiên sợ công ty lại xảy ra chuyện, nên bảo Kiều Sanh hai ngày nữa phải tới công ty làm.
Tình hình trong nhà vẫn như trước, có khác là hình như Kiều Tử Việt có tình nhân cố định. Kiều Sanh vừa mở TV, lập tức nghe tin đồn tình cảm giữa Kiều Tử Việt và một nghệ sĩ nam nổi tiếng nào đó, không giống như đây chỉ là tin đồn, vì người ta còn chụp được ảnh Kiều Tử Việt đi chung với nghệ sĩ nọ.
Về chuyện này, Kiều Sanh cũng không có hứng thú, nhưng y nhớ có thấy mặt người đó rồi.
Rất tuấn tú.
Nghe nói cậu diễn viên đó nổi tiếng nhờ phim thần tượng, xuất thân từ người mẫu, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã lấn sang điện ảnh và ca hát.
Kiều Sanh nhìn hai người thanh niên vô cùng xứng đôi trên màn hình, mỉm cười.
Xem ra anh ta là định đánh liều rồi…
Thật ra thì Kiều Sanh biết rõ tâm tư cửa Kiều Tử Việt, nhưng y lại không muốn để tâm, những chuyện mà Kiều Tử Việt đã làm với y, y còn định trả lại cho anh ta.
Hôm đó, Kiều Sanh điều chỉnh thói quen do lệch múi giờ, sau đó y tới phòng huấn luyện.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đã sớm hay tin, họ chiêu đãi Kiều Sanh một bữa cơm nho nhỏ.
Gặp Kiều Sanh, Đỗ Nhất Sam nhìn y một lượt, trêu chọc: “Hai tháng không gặp, cậu mập lên không ít, xem ra hai tháng này cậu sống rất là thoải mái ha, chắc đây đều là công của Kiều Mộ Đình rồi!”
Đằng Mộc cũng gật đầu: “Đúng là mập hơn một chút, da dẻ cũng hồng hào hơn trước!”
Kiều Sanh chỉ cười cười, không đáp.
Y hơi phì ra chút, nhưng y không quan tâm chuyện có mập ra hay không, vì thể chất của y thuộc loại có ăn thế nào cũng không mập được.
Trò chuyện một hồi, Kiều Sanh nhìn quanh, hỏi: “Lang vương đâu rồi?”
Đỗ Nhất Sam nói: “Ở bên trong, tôi vừa chuyển nó sang phòng nghỉ!”
“Mang nó ra đây, lâu rồi tôi không gặp nó!”
Lang vương cắn răng, gầm gừ trong họng, trừng mắt nhìn Kiều Sanh. Kiều Sanh chạm vào nó khiến cơ thể nó trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên, nó không phản kháng nữa, chỉ giật giật lỗ tai.
Kiều Sanh rất hài lòng.
Sau đó, y bảo Đỗ Nhất Sam lấy thịt bò sống đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, tự tay đút cho Lang vương ăn.
Lang vương không dám chống lại, từ từ ăn.
Thịt bò rất ngon, ánh mắt của nó cũng dịu lại. Dã thú luôn thích ăn, cho dù nó có chống lại thứ gì, cũng sẽ không chống đối với món mình thích.
Nụ cười trên mặt y ngày càng sâu, đút xong thịt bò còn vỗ vỗ đầu nó.
Lang vương nằm trên đất, không cam lòng cúi đầu. Nó không thích Kiều Sanh làm vậy với nó, nhưng nó chỉ có thể chấp nhận.
Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc xem xong mà thở dài.
Kiều Sanh không phải huấn luyện thú chuyên nghiệp, cũng chưa bao giờ học cách huấn luyện nhưng y không hề kém hơn họ, một con dã thú tính tình hung bạo như Lang vương mà y chỉ mất có vài lần đã khiến tính của nó dịu xuống.
Tài thật!
Lang vương bị nhốt trở vào chuồng sắt, Kiều Sanh như nhớ tới gì đó, xoay qua hỏi Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc: “Tôi định đặt cho nó cái tên, hai người cảm thấy tên nào được?”
“Chuyện này…” Đỗ Nhất Sam gãi đầu: “Tôi thật sự không rành mấy vụ đặt tên này!”
Kiều Sanh cũng vậy, nên nhìn về phía Đằng Mộc.
Đằng Mộc cúi đầu nghĩ một hồi, lại nhìn Lang vương trong chuồng, nói: “Trên cổ của nó có nửa vòng lông trắng, nhìn như lưỡi dao, hay là gọi Bạch Nhận đi!”
Đỗ Nhất Sam sờ cằm, gật đầu đồng ý: “Tên này nghe hay, rất có khí phách, tôi thích!”
“Bạch Nhận…”
Kiều Sanh đọc khẽ cái tên nọ, khóe môi từ từ câu lên.
Y cũng thích cái tên này.
“Vậy sau này gọi nó là Bạch Nhận…”
“Được!”
…