Dạ Vương
Chương 77 :
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
.
Thân thủ của Hoắc An Đạt rất tốt, đám lưu manh vây quanh anh ta gục hết gã này tới gã khác. Ban đầu Mạc Lâm Lâm còn cười lạnh chờ anh ta xin tha, nhưng càng về sau nụ cười cô ta càng cứng, sắc mặt cũng trắng bệch, vẻ mặt ngày càng kinh khủng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mười mấy tên lưu manh ấy chỉ còn hai, ba tên cố chống chọi.
Thấy tình hình này, mấy gã canh cửa cũng vội vàng nhào tới hỗ trợ.
Tuy nhiên, đó cũng là tự tìm đường chết. Chỉ với hai ba quyền, Hoắc An Đạt đã giải quyết hết.
Mới đó, Hoắc An Đạt đã dọn dẹp sạch sẽ đám lưu manh.
Mấy gã lưu manh vốn rất hung hăng giờ bị đánh cho răng rơi đầy đất, lăn lộn rên rỉ. Hoắc An Đạt lau vết máu dính trên người, mặc áo khoác vào.
Anh ta thờ ơ liếc Kiều Sanh nãy giờ luôn đứng xem một cái, rửa sạch tay lần nữa, định bỏ đi.
Vào lúc này, một gã lưu manh nằm trên đất đột nhiên đứng dậy, dùng dao găm đâm về phía mặt anh ta.
Không kịp phòng bị, chờ tới lúc Hoắc An Đặt phát hiện đã không còn kịp, dao găm cách mặt anh ta còn không tới mười phân. Phía sau Hoắc An Đạt lại là bồn rửa tay, không có đường lui, anh ta đành phải đưa tay ngăn lại.
Cơn đau được dự đoán không hề tới, một tiếng súng vang lên, dao găm trong tay tên lưu manh bị bắn văng ra, cắm thẳng vào tấm ván cửa phía sau Mạc Lâm Lâm, chỉ cần lệch một tí là sẽ đâm vào người cô ta.
Mạc Lâm Lâm quay qua nhìn cây dao găm lóe sáng bằng ánh mắt hoảng sợ, hai chân cô ta nhũn ra, ngã vào phòng vệ sinh, ngồi bệt trên bồn cầu.
Gã lưu manh vừa đánh lén nọ tưởng là mình bị bắn trúng, thiếu chút nữa ngất đi, sau khi kiểm tra lại thấy mình không bị tổn thương gì, thở phào một hơi, lại phát hiện đã tè ra quần.
Mấy người đó đồng loạt nhìn về phía Kiều Sanh.
Kiều Sanh cong khóe môi, cất khẩu súng vào.
Hoắc An Đạt buông tay, cũng nhìn về phía Kiều Sanh.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Kiều Sanh dời tầm mắt, tao nhã rời khỏi đó.
Mấy phút trước trong bar vừa đổi một bài nhạc sôi động, thanh âm đinh tai nhức óc, không ai nghe được tiếng súng ban nãy.
Hoắc An Đạt – may mắn thoát nạn – nhìn theo bóng lưng Kiều Sanh, cũng đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua người Mạc Lâm Lâm, cô ta bỗng run lên một cái, Hoắc An Đạt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đây là lần cuối cùng, sau này tránh xa tôi một chút, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Mạc Lâm Lâm – bị hù mém khóc – không còn vẻ kiêu căng như lúc nãy, mà gật đầu như giã tỏi.
Lại còn không mời mà tới…
Tên này còn chưa rút ra được bài học à?
Kiều Sanh cười lạnh. Trong chăn, khẩu súng đã nhắm ngay bóng đen đó, chỉ cần đối phương có hành động gây rối, y sẽ lập tức nổ súng.
Nhưng…
“Tôi biết cậu đã tỉnh, không cần giả vờ!”
Im lặng một hồi, bóng đen lên tiếng, giọng điệu không chứa chút cảm xúc nào, cũng hoàn toàn xa lạ.
Không phải Liên Mặc Sinh.
Kiều Sanh kinh ngạc, nhíu mày, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Lai giả bất thiện…
“Nửa đêm không mời mà tới, anh cũng thật là không lễ phép!” Kiều Sanh lên tiếng.
“Tôi tới tìm cậu dĩ nhiên là có nguyên nhân, nói xong tôi sẽ đi!” Đối phương tiếp tục nói.
Kiều Sanh mở đèn lên.
Ngoài dự tính, đứng trước mặt y là một gã người nước ngoài tóc nâu mắt xanh lam, nhưng lại có thể nói tiếng Trung lưu loát.
Kiều Sanh nhìn người nọ: “Anh là ai?”
Gã nói: “Cậu không cần biết tôi là ai, Alex bảo tôi tới nói cho cậu biết, anh ta nhớ cậu, tốt nhất cậu nên nhanh chóng trở lại bên anh ta, nhẫn nại của anh ta là có giới hạn!”
“Anh là thuộc hạ của anh ta?”
“Tôi chỉ tới truyền lời thay anh ta!”
“Đừng bảo là anh ta ngu tới nỗi không biết dùng điện thoại hay email!” Kiều Sanh cười lạnh, cái tên Alex đó khiến ánh mắt y trở nên lạnh lùng hơn.
“Điều này không quan trọng… Quan trọng là tin của tôi đã truyền xong!”
“Anh đúng là rất có trách nhiệm với tin tức cần truyền đạt. Từ xưa tới nay, không giết sứ giả truyền tin giữa hai bên địch, nhưng mà… Nếu như hiện tại tôi không muốn tuân theo quy tắc này?” Kiều Sanh lơ đễnh vuốt vuốt khẩu súng trong tay, nở nụ cười đầy thâm ý.