Dạ Vương
Chương 84 :
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
.
P/s: C85 tối post nha :3
.
Giọng của phóng viên rất lớn, khiến cả đại sảnh vốn ồn ào từ từ yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kiều Sanh.
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Trịnh Lâm Na biến mất, cô ta tức giận, theo bản năng định đưa tay gọi bảo vệ tới.
Kiều Sanh ngăn cô ta lại.
Nữ phóng viên nọ liều mạng hỏi tiếp: “Anh Kiều, mời anh trả lời!”
Kiều Sanh vươn tay nhẹ đẩy cái mic gần như sắp đụng vào mặt mình ra, liếc cô nàng nọ một cái: “Sao cô biết tôi là đống tính luyến?”
“Mấy hôm trước có một tờ báo đưa tin về chuyện này!”
“Có ảnh chụp không?”
“Chuyện này…”
“Cô có thể nói cho tôi biết ‘người đó’ là ai không?”
“Chuyện này…”
“Lần sau hãy tìm hiểu kỹ rồi hãy hỏi, câu hỏi không rõ ràng của cô đúng là phá nát bầu không khí đấy!” Kiều Sanh nhếch mép nói.
Nữ phóng viên bị nói tới á khẩu không đáp gì được, cô ta đành cắn cắn môi dưới, im không hỏi tiếp nữa.
Kiều Sanh không muốn đôi co với cô ta, xoay người đi.
Vào lúc này.
“Hình như tôi tới trễ?”
Một giọng nam trầm từ phía sau truyền tới, âm thanh không lớn nhưng khiến người ta không thể nào xem nhẹ.
Kiều Sanh dừng bước.
Sau đó xoay lại.
Trước cửa là một gã đàn ông mặt Tây trang anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc màu bạc, gương mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật do một nghệ nhân tài ba tạc thành, tuấn mỹ không gì sánh được.
Nhìn thẳng vào mắt của Kiều Sanh, đôi môi mỏng của gã cong lên, trong đôi con ngươi màu lam kia là ý cười đầy mờ ám.
Không có người ngoài, Alex trở nên thật lẻ loi. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh tới gần gã, ánh mắt khó chịu.
Alex lại không chút lo lắng, thậm chí còn chưa từng liếc hai người họ một cái.
Gã vẫn luôn nhìn Kiều Sanh.
Những người ở đây, ngoài Kiều Sanh, chỉ có Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh là biết rõ thân phận Alex. Alex luôn hành sự kín kẽ, dù đã là Bố già Mafia nhiều năm nhưng không có mấy người biết rõ mặt gã, cho nên bên ngoài luôn có tin đồn rằng gã là một lão già xấu xí, quái gở.
Trịnh Lâm Na bị Trịnh Thắng – đang tức điên người – lôi đi. Chuyện xảy ra hôm nay là sự sỉ nhục to lớn với nhà họ Trịnh bọn họ, con gái ông ta có quan hệ với một tên đồng tính, điều này khiến một người bảo thủ như ông không thể chấp nhận được.
Kiều Mạc Nhiên cũng bực, nháy mắt với đám thuộc hạ, ý bảo bọn họ giải quyết Alex.
Đám thuộc hạ của ông ta giơ súng, nhắm ngay Alex…
Vào lúc này, có mấy viên đạn bắn xuyên qua lớp thủy tinh, đi thẳng vào đại sảnh, mục tiêu là đám thuộc hạ của Kiều Mạc Nhiên đang định ra tay với Alex.
Theo tiếng vang giòn giã của thủy tinh bị vỡ vụn, có mấy gã người nước ngoài mặc âu phục đen đi vào.
Kiều Mạc Nhiên run lên, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, may là Kiều Tử Việt kịp thời đỡ ông ta.
Đẩy Kiều Tử Việt ra, Kiều Mạc Nhiên nhìn thi thể đám thuộc hạ của mình, mặt tái mét. Đây là đám thuộc hạ ông ta coi trọng nhất, từ lúc ông ta còn trong hắc đạo đã theo cùng, cho đến khi ông ta tẩy trắng, Giờ tất cả lại chết oan chết uổng.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Mấy gã nọ cất súng, đi tới cạnh Alex.
Alex gật đầu một cái, ý bảo bọn họ lui sang bên.
Sau đó, gã nhìn về phía Kiều Sanh.
“Phô trương như vậy, tao có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?” Nhìn thoáng qua đám người mặc âu phục đen, Kiều Sanh cười lạnh.
“Ai bảo em cứ không biết vâng lời như vậy?” Nói xong, Alex ôm eo, kéo y vào lòng.
Thấy vậy Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh tiến lên mấy bước, mấy gã áo đen lập tức rút súng chĩa vào hai người họ. Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nhịn.
Hai người họ cũng có súng, nhưng sợ làm tổn thương tới Kiều Sanh, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Alex kéo cằm Kiều Sanh, nâng mặt y lên. Alex rất cao, cao hơn Kiều Sanh nửa cái đầu.
Alex nói: “Cưng à, tôi không thích em nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Kiều Sanh lười biếng nâng mắt lên nhìn gã: “Vậy mày cảm thấy tao nên nhìn mày bằng ánh mắt thế nào?”
Alex cong môi: “Giống như trước đây, mỗi lần nhìn thấy tôi, ánh mắt em sẽ như con thỏ nhỏ ngây thơ vô tội, khiến tôi nhịn không được mà ăn em từng miếng một…”