Dạ Vương
Chương 86 :
Ngày đăng: 14:38 18/04/20
.
Alex bị bao vây trùng trùng, tình thế ngày càng bất lợi, nhưng trên tay gã đang có Kiều Sanh, đám lính đánh thuê sợ đánh trúng y, không dám động thủ.
Hai bên bắt đầu giằng co dữ dội.
Thời gian dần dần đi qua, đám thuộc hạ của Alex bị thương, đổ máu không ngừng, thậm chí có hai tên bắt đầu bị co giật.
Mắt Alex ngày càng lạnh.
Kiều Sanh mỉa mai: “Còn cố chống cự à, mày nghĩ là với tình hình thế này mày có thể chạy thoát sao?”
Alex cong khóe môi: “Trong từ điển của tôi không có hai từ ‘thất bại’!”
“Tiếc là nó sẽ phải sửa lại thôi!”
“Không hẳn!”
“Còn ngoan cố?”
“Đương nhiên là không, định nghĩa của chúng ta rất khác nhau!” Alex nói khẽ vào tai y, “Bởi vì em sẽ phải chết trên tay tôi!”
Kiều Sanh: “Đừng nói với tao, bố già mafia tiếng tăm vang dội lại dùng cách bỉ ổi uy hiếp con tin để chạy thoát?”
“Sao không được?” Alex không hề để tâm: “Tuy nhiên, ý tôi không hẳn thế, bởi gì em sẽ chết trên tay tôi, cho nên có thế nào tôi cũng là người chiến thắng, em mãi mãi là của tôi, cho dù có chết, em cũng nhất định phải theo tôi?”
“Mày định kéo tao chết chung?”
“Cùng nhau xuống địa ngục, đây không phải là một ý rất hay sao?”
Hai người họ nói chuyện không lớn, nhưng tất cả những người ở đây đều nghe thấy. Mặt Liên Mặc Sinh đen như đáy nồi, còn Kiều Mộ Đình tuy trông rất bình tĩnh, nhưng bàn tay cậu đã nắm chặt, nổi đầy gân xanh.
Kiều Sanh không hề khẩn trương, y lại còn mỉa mai: “Thật là tình thâm nha, không ngờ mày cũng có suy nghĩ lãng mạn như thế!”
Alex nói: “Như vậy không tốt sao?”
“Cũng được thôi!” Kiều Sanh cười đầy hàm ý: “Tiếc là tao lại không có hứng thú!”
“Chuyện này không thể theo em rồi, bởi vì từ giờ trở đi, em chỉ thuộc về Alex tôi thôi!”
“Tao sẽ không theo mày xuống địa ngục đâu!”
“Chuyện đó sẽ do tôi định đoạt!” Alex híp mắt, lạnh lùng liếc đám lính đánh thuê một vòng.
Sau đó, gã ta bất ngờ giơ súng bắn.
Alex hành động quá đột ngột, đám lính đánh thuê không kịp phòng bị, nhưng tốc độ phản ứng của bọn họ cũng rất nhanh, mau chóng né đạn.
Alex bắn tiếp phát thứ hai, thứ ba, bắn liên tục không chút do dự. Kỹ thuật bắn súng của gã là thượng đẳng, tuy là phản ứng của lính đánh thuê rất nhanh, nhưng rất khó để tránh thoát hết toàn bộ.
Kiều Sanh cong khóe môi: “Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi, nửa giờ sau sẽ là lúc gã phải xuống địa ngục!”
Ánh mắt của y thật lạnh lùng, sát ý nồng đậm khiến những người xung quanh chấn động.
Kiều Mộ Đình và Liên Mặc Sinh liếc nhau một cái.
Dường như tất cả đều nằm trong kế hoạch của Kiều Sanh và hai người bọn họ đều không hay biết gì cả. Kế hoạch của Kiều Sanh hoàn mỹ tới độ không để họ lần ra một chút dấu vết nào.
Quả là một người đàn ông đáng sợ…
Hai người họ trầm mặc, đồng thời cũng cảm thấy có hơi mất mát…
…
Alex đã chạy xa, Kiều Sanh cùng Đỗ Nhất Sam cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức đuổi theo.
Chỉ có hai người bọn họ.
Tới vùng ngoại ô, bọn họ phát hiện ra xe của Alex.
Thấy Kiều Sanh đuổi theo sau, Alex đột nhiên tăng tốc, Kiều Sanh không thể nào tới gần được.
Kiều Sanh quyết định đi đường tắt, Alex không quen địa hình nơi này, nhưng Kiều Sanh lại rõ như lòng bàn tay. Lần này nhất định phải đuổi giết bằng được Alex, y đã chuẩn bị đủ mọi thứ, cả các tuyến đường ở thành phố Y y cũng thuộc làu, huống chi trên người Alex đã bị y gắn thiết bị theo dõi, có gắn thêm cánh cũng khó mà bay khỏi.
Bọn họ rẽ vào một đường mòn nhỏ, thừa dịp này Kiều Sanh lấy vũ khí đã chuẩn bị ở ghế sau ra.
Xe vừa ra khỏi đường mòn, Đỗ Nhất Sam lập tức phanh xe lại.
Alex vừa đi ngang qua, giờ cách họ còn không tới mười mét.
Hai người nhanh chóng xuống xe.
Kiều Sanh mở rương vũ khí, chứa bên trong là một quả tên lửa.
Lấy tên lửa ra, đặt lên vai.
Alex tuy đã đi xa, nhưng vẫn còn trong phạm vi bắn, Kiều Sanh lập tức nhắm mục tiêu.
Sau đó phóng đi.
Phản lực thật lớn khiến Kiều Sanh phải lùi về sau mấy bước.
Đỗ Nhất Sam vội vàng đỡ y.
Tên lửa bắn đi, chẩn xác trúng xe Alex, tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Cả chiếc xe bị nổ thành hàng nghìn mảnh nhỏ, ánh lửa rực cả một góc trời.