Đặc Chủng Dong Binh
Chương 3 : Sau đó
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Quần bị kéo xuống quăng dưới chân, Tống Phong tựa vào gốc cây, hô hấp cực nhẹ, vừa rồi dùng hết sức lực để mang mũ cho cái tên mất trí này đã làm hắn mệt muốn đứt hơi, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, lúc mang mũ hắn còn định dùng tay giúp tên kia giải quyết, kết quả vừa mới ma sát hai cái đã bị hung hăng áp lên cây, chỉ đành chấp nhận số phận.
Hô hấp của Tiêu Minh Hiên càng ngày càng dồn dập, khát vọng bản năng giống như muốn phá tan thân thể hắn, hắn gần như lập tức tiến vào cơ thể kia.
“A!” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tống Phong vẫn nhịn không được kêu ra tiếng, tay bấu chặt vào cây, bị bộ phận nóng bỏng kia xâm nhập vào thân thể quả thật đau không chịu nổi.
Tiêu Minh Hiên cảm thấy mình như rơi vào miền cực lạc, sảng khoái đến nhịn không được mà rống lên một tiếng, hương vị cơ thể của người kia vô cùng hấp dẫn, làm hắn càng muốn càng nhiều, hắn lập tức nắm thắt lưng người nọ, hung hăng đâm vào, mỗi lần đều đâm tới chỗ sâu nhất.
Tống Phong quả thật khóc không ra nước mắt, hắn run run cắn môi, đúng là tự làm bậy không thể sống, hắn chỉ muốn mang mũ vào rồi dùng tay giải quyết cho đối phương, ai ngờ lại bị áp, con mẹ nó quả thật là đau muốn chết!
Tiêu Minh Hiên đã sớm không còn phân biệt được người trước mắt là nam hay nữ, xấu hay đẹp, chỉ cảm thấy làn da ở cổ bị mái tóc đen che đi của người này thật là trắng. Hắn cúi xuống cắn một cái, rồi dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát vào vết cắn.
Một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, cả người Tống Phong lập tức tê rần, cảm giác này không dễ chịu chút nào, hắn cảm thấy tất cả lông mao trên người mình đều dựng đứng, vì vậy bắt đầu run rẩy giãy dụa: “Mau nhả ra!”
Tiêu Minh Hiên dễ dàng khống chế được hắn, tiếp tục cắn, nhưng đối phương càng lúc càng giãy giụa mạnh hơn. Dường như cảm giác được cảm xúc của người nọ, Tiêu Minh Hiên rốt cuộc cũng chịu nhả ra, bắt đầu tập trung hưởng thụ cái khác.
Tống Phong khẽ thở dốc, hắn bị đau đến mức mất cảm giác. Không những thế, trong suốt quá trình “hành sự” này, hắn còn phải thường xuyên trông chừng bốn phía để đề phòng nguy hiểm, tay hắn gắt gao nắm thành quyền, chỉ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Sau này, dù Tiêu Minh Hiên cố gắng nhớ lại chi tiết chuyện hôm nay bao nhiêu, kết quả vẫn là con số không, chỉ nhớ mơ hồ là một giây trước hắn còn cố hết sức chống đỡ để đi tới nơi tập trung, thế nhưng một giây sau đã ăn luôn con người ta, những thứ còn lại đều quên sạch.
Tiêu Minh Hiên nhìn chằm chằm người đang đưa lưng về phía mình, nhìn những vết cắn chằng chịt trên cổ người nọ, sau đó dời tầm mắt xuống nhìn nơi hai người đang kết hợp, còn có vài giọt máu chảy dọc trên đùi, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhặt cái quần đang nằm dưới đất lên. Nếu vừa rồi hắn lần theo vết máu đuổi theo tên bệnh thần kinh kia, hắn nhất định sẽ ấn tên điên đó xuống đất rồi nã đạn vào người tên đó năm phút liên tiếp cho hả giận.
Rốt cuộc đây là thứ thuốc quái quỷ gì không biết? Sao thuốc hết tác dụng mà hắn vẫn không bị bất tỉnh? Sao lại không bị ngất?! Lẽ ra phải lập tức hôn mê chứ! Như vậy hắn còn có thể tự lừa mình dối người, bây giờ phải làm sao đây?
Tống Phong phát hiện người phía sau đã dừng lại, đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì, liền khổ sở quay đầu lại. Tiêu Minh Hiên sững sờ nhìn hắn, không nói được lời nào.
“Hết thuốc? Không ngất?”
Tống Phong hút một hơi cuối cùng: “Thuốc kia là do người yêu nhỏ của anh hạ?”
“Hắn tên là Phù Sơn Minh, người Malaysia, không phải là. . . . . .” Tiêu Minh Hiên nhanh chóng ngậm miệng, cảm thấy mình không cần phải giải thích nhiều, cũng may Tống Phong không để ý đến phần sau của câu nói đó, chỉ thấp giọng thì thầm: “Phù Sơn Minh. . . . .” Hắn sẽ nhớ kĩ cái tên này, cục tức lần này không thể tính lên đầu tên trước mặt, tìm tên khốn kiếp kia tính sổ cũng được.
Từ xa vang lên tiếng động cơ ầm ầm của máy bay trực thăng, cây cối xung quanh bị gió thổi rớt hết hoa lá. Tiêu Minh Hiên lùi về phía sau vài bước, nhìn hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống, cửa trực thăng mở ra, sau đó có một người nhảy xuống chạy về phía Tống Phong: “Lão đại, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Tống Phong bình tĩnh nói, lướt qua người kia bước lên trực thăng.
Người kia đi theo sau Tống Phong, đột nhiên nhìn thấy mấy dấu vết sau cổ hắn, lập tức há hốc miệng, đần mặt nhìn hắn rồi nhìn nhìn Tiêu Minh Hiên, hoàn toàn không biết phải nói gì. Tống Phong nghiêng mặt nhìn qua: “Muốn ở lại đây à?”
Người kia giật mình hoàn hồn, nhìn không chớp mắt, nhắm mắt theo đuôi Tống Phong về phía trực thăng.
Thêm một người nữa xuống máy bay, tóc được cắt ngắn, tuy trang phục cũng giống Tống Phong nhưng Tiêu Minh Hiên liếc mắt một cái liền nhìn ra người này là binh lính, thì ra trong đội này không phải ai cũng giống người kia.
Người lính kia giúp Tống Phong lên chiếc trực thăng thứ hai, Tiêu Minh Hiên biết từ giờ phút này bọn họ sẽ mỗi người một ngả. Hắn không lập tức di chuyển mà đứng tại chỗ nhìn người nọ rời đi, nhìn thấy lúc người nọ bước lên trực thăng thì cứng người một cái, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng vào, từ đầu đến cuối cũng không để bất kì ai giúp.
Tiêu Minh Hiên khẽ nhíu mày, người này hình như không phải là binh lính, nhưng nói thế nào cũng nên có biên chế, mang theo một thân thương tích như vậy trở về. . . . . Thật sự sẽ không sao chứ? Sẽ không cố chống đỡ đến chết cũng không chịu tới gặp bác sĩ? Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy người nọ không giống loại người sẽ bạc đãi bản thân, cảm thấy trong lòng thả lỏng một chút, sau đó theo sau người lính kia lên trực thăng.
Tiêu Minh Hiên nghỉ ngơi trên trực thăng một lát, vừa tới nơi liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật để xóa da nhân tạo trên mặt. Thứ này không giống chiêu thức dịch dung trong phim võ hiệp, bất quá chỉ sửa lại một chút hình dáng khuôn mặt, đổi thêm kiểu tóc liền khiến người ta cảm thấy như biến thành người khác.
Tiêu Minh Hiên khôi phục lại diện mạo ban đầu của mình, làm thêm mấy cuộc kiểm tra toàn thân, kết quả không có việc gì, rốt cuộc cũng yên tâm, xem ra kim tiêm mà Phù Sơn Minh dùng cũng sạch sẽ.
Nhiệm vụ lần này hắn đã hoàn thành tốt đẹp, trong thời gian nghỉ ngơi thỉnh thoảng cũng nhớ tới người kia. Dù sao cũng là mình hại hắn, không biết bây giờ hắn thế nào rồi, vết thương trên người đã tốt hơn chưa? Theo Tiêu Minh Hiên phân tích, nếu người nọ không phải binh lính, vậy khả năng duy nhất chính là người của lực lượng An ninh Quốc gia.
Vậy thì, mình có nên hỏi thăm một chút không?