Đặc Chủng Dong Binh
Chương 46 : Điểm yếu
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông lại lặng lẽ đến, thực lực của hai đội không còn gì để nghi ngờ, bước tiếp theo chính là ra ngoài thấy máu, thân phận của bọn họ đã quyết định tương lai sau này phải sống trên đầu súng, nếu gặp tội phạm mà không dám cướp cò thì chẳng khác gì tìm đường chết.
Thấy máu rất quan trọng, tốt nhất là làm một nhiệm vụ đơn giản không quá máu me, tránh gây ảnh hưởng tiêu cực. Thông thường là lính cũ mang lính mới ra ngoài, mặc dù bây giờ doanh trại chia làm đội 1 và đội 2, nhưng lúc huấn luyện tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, hai bên cũng không xa lạ gì. Thân là đội trưởng, Tiêu Minh Hiên bận rộn rất nhiều việc, hắn tiện tay ném bọn họ cho đội 1, để đội 1 dẫn từng người ra ngoài, sau khi quay về thì tiếp nhận điều trị tâm lý.
Đại đội đặc chủng này vốn đã khác biệt rồi, những người có thể đạt đến trình độ trên đã ít nay còn ít hơn, vả lại phần lớn nhiệm vụ đều rất khó giải quyết, làm cho hình tượng của bọn họ càng thêm đẫm máu và kích thích. May là trung đoàn đã dặn dò trước, chỉ cần nhiệm vụ hơi nghiêm trọng một chút, ông sẽ thông báo cho Tiêu Minh Hiên để biết đường mà huấn luyện lính mới, nhờ vậy nên mọi việc mới có thể tiến hành thuận lợi.
Thật ra Tống Phong có thể đảm nhận nhiệm vụ này, nhưng hắn quá lười, chừng nào đến lượt Bạch Húc Nghiêu mới miễn cưỡng đi qua nhìn một chút. Nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, bắn tỉa trong vòng hai trăm mét, dễ giải quyết vô cùng. Sau khi xong việc, Bạch Húc Nghiêu đứng ở hiện trường nhìn thấy xác chết bị bắn thủng một lỗ, sắc mặt lập tức xanh mét, nhịn không được nhào sang một bên nôn như điên.
Tống Phong vội vàng chạy đến an ủi: “Haha, không sao đâu, làm nhiều là quen à.”
Bạch Húc Nghiêu dừng lại, sau đó nôn còn nhiều hơn lúc nãy, nhóm lính cũ đứng xung quanh im lặng nhìn chằm chằm người nào đó, Tống Phong chậm rãi lui về phía sau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Qua một hồi lâu Bạch Húc Nghiêu mới uể oải đứng dậy, sắc mặt có chút khó coi: “Anh, lần đầu tiên giết người anh có cảm giác như thế nào?”
“Lâu quá quên rồi,” Tống Phong suy nghĩ một lát, “À, anh nhớ mình đã đập vỡ đầu một tên, óc văng tứ tung, vừa trắng vừa đỏ.”
“Ặc. . . Oẹ. . .” Bạch Húc Nghiêu tiếp tục chạy ra chỗ khác nôn mửa, giống như sắp nôn cả dạ dày ra ngoài. Đám lính cũ lại đồng loạt nhìn người nào đó, Tống Phong bày ra vẻ mặt vô tội: “Gì đây, là cậu ấy hỏi tôi trước mà? Đó giờ tôi là người rất trung thực, tất nhiên phải nói sự thật cho cậu ấy biết rồi.”
“. . .”
Tống Phong không để ý tới bọn họ nữa, cười híp mắt đi đến đá đá Bạch Húc Nghiêu: “Vẫn còn nôn à?”
Bạch Húc Nghiêu lắc đầu, cậu không còn gì để nôn nữa.
“Ừ, tin anh đi, bây giờ cho em nôn thoải mái, sau này sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.” Tống Phong xốc cậu ta dậy, leo lên trực thăng quay về doanh trại, sẵn tiện giao cậu nhóc này cho bác sĩ tâm lý, vậy là xong chuyện. Đợt huấn luyện hôm nay vừa kết thúc, nhưng chưa gì trời đã tối, đầu tiên Tống Phong đến căn tin ăn cơm, sau đó chậm rãi quay về ký túc xá, thay tạm một bộ quần áo rồi leo lên giường, luồn tay xuống dưới gối lấy cuốn sách mới mua vài hôm trước ra đọc.
Tiêu Minh Hiên đang viết báo cáo, thấy người nào đó đã quay lại thì đứng dậy rót trà, để trên đầu giường, thuận miệng hỏi: “Tiểu Bạch thế nào rồi?”
“Phản ứng bình thường, qua vài ngày là ổn thôi,” Tống Phong cầm tách trà, “Bây giờ còn lại hai người chưa thực hiện nhiệm vụ, tôi và Tiểu Nghiễn đã từng giết người nên có thể bỏ qua, nói cách khác trong thời gian dài như vậy mà anh chỉ tuyển được ba người?”
“Ba người là đủ rồi, em tưởng bên ngoài loạn lắm à?” Tiêu Minh Hiên quay lại bàn làm việc gõ nốt vài dòng cuối cùng của bản báo cáo, không quay đầu lại, nói: “Có điều sắp hết năm, số tội phạm có xu hướng tăng mạnh, cuối năm sẽ rất bận rộn, theo anh đoán những người còn lại có thể ra ngoài hành động trong tháng này.”
Đoàn Thanh thầm nghĩ đây chắc chắn là ảnh hưởng của Tống Phong, người này quả thật là một người kỳ quặc, mặc dù lúc nào cũng ra vẻ tuỳ hứng, bên ngoài trông rất đơn giản, nhưng lại làm cho người ta đoán không ra, hắn tò mò hỏi : “Người như Tống Phong có điểm yếu gì không?”
Vệ Tiểu Nghiễn nhướng mày: “Chi vậy?”
“Hỏi cho biết vậy thôi, tôi thấy anh ta không có đặc biệt quan tâm đến việc gì cả, tuy rằng thích tán gái nhưng từ khi đến đây chưa thấy anh ta chạm vào ai, cũng chưa thấy anh ta làm gì hết, cậu nói anh ta yêu cuộc sống kích thích, nhưng mấy tháng nay quá bình tĩnh, vậy mà cũng không thấy anh ta có phản ứng gì?”
Vệ Tiểu Nghiễn gật đầu: “Anh ấy thật sự không để tâm.”
“Vậy anh ta không có điểm yếu sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn cười cười, có chứ, trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, cho dù người đó không sợ chết cũng sẽ có điểm yếu, điểm yếu của lão đại chính là — Người thân của hắn và các học trò, bao gồm cả học trò mới nhận Bạch Húc Nghiêu, điều này cả bốn người đều hiểu rõ, bất quá không ai thích làm gánh nặng cho người khác, đó là lý do bọn họ không dám lơ là khi huấn luyện, để có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân, về phần Bạch Húc Nghiêu. . . Kinh nghiệm chiến đấu của cậu ta gần như là số không, cần phải luyện tập thêm, nếu loại bỏ những yếu tố cá nhân, lão đại đúng là. . . . .
“Với anh ấy mà nói, chỉ cần anh ấy còn sống là đủ rồi,” Vệ Tiểu Nghiễn nhẹ giọng nói, “Chỉ cần anh ấy còn sống, thế là đủ rồi.”
Năm mới đã đến, công việc còn nhiều hơn trước, Tiêu Minh Hiên bận đến tối tăm mặt mũi, thông thường tối khuya mới quay về ký túc xá, nhưng hôm nay chưa tới 8 giờ hắn đã trở lại. Tống Phong đang xem phim, trên tay cầm tách trà nóng, khói mờ bay nhè nhẹ, thấy Tiêu Minh Hiên thì nhướng mày: “Sao về sớm vậy?”
“Ừ, anh cho em xem cái này.”
Tống Phong mở tài liệu ra: “Ồ, thì ra là hắn, tôi biết tên này, nghe đâu là thiên tài y học, về mặt y học thì đúng là trời sinh, thế nhưng biến thái vẫn là biến thái, thích bắt người sống làm thí nghiệm, trước đây ông nội tôi từng truy bắt hắn, tiếc là đã để hắn chạy thoát, đến giờ cũng không có tin tức, thế nào? Hắn vẫn chưa chết sao?”
“Không, chắc em cũng biết anh từng đóng giả trùm buôn thuốc phiện hai năm, lúc đó cấp trên có giao nhiệm vụ truy tìm tung tích của hắn cho anh,” Tiêu Minh Hiên nói, “Nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành, nói cách khác nó đã ở trong tay anh 3 năm.”
Tống Phong hiểu rõ vấn đề: “Bây giờ có tin tức của hắn rồi à?”
“Có, hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy, anh trai Tống Triết của em đã bị hắn giam giữ hơn hai tháng. . .”
Tống Phong đánh rơi tách trà xuống đất, đột ngột đứng dậy: “Anh nói cái gì?!”