Đặc Chủng Dong Binh
Chương 48 : Mịt mờ
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Tết âm lịch tới, ngay cả quân doanh cũng trở nên vô cùng náo nhiệt. Hai đội tới đây huấn luyện đã quá nửa năm bởi vậy lần này ngày nghỉ tương đối dài. Tống Phong hứa với bọn họ năm sau sẽ quay về Bắc Kinh tập hợp sẽ dẫn đi hưởng thụ chơi đùa. Ngay lập tức, mọi người đồng loạt nói hảo, hẹn thời gian năm sau sẽ tới.
Tiêu Minh Hiên thì lại vô cùng bận rộn, chờ đến khi công việc hoãn thì có lẽ phải đến giao thừa mới về được. Vừa xong việc tại quân doanh thì lại có người từ Bắc Kinh đến báo, vội vã đáp trực thăng lên đường ngay. Tống Phong vốn dĩ định tìm trung đoàn mượn xe việt dã lái về, kết quả trung đoàn nói, nếu hắn cũng ở Bắc Kinh thì cùng với Tiêu Minh Hiên quay về luôn, thuận tiện có thể hỗ trợ. Vì thế hắn chỉ có thể đau khổ mà nhận mệnh.
Tiêu Minh Hiên theo bản năng nhíu mày, không phải do không vui khi được ở cạnh Tống Phong mà là cảm thấy có điểm quái dị. Hai đội huấn luyện trở về quân doanh tại Bắc Kinh thuận tiện đi ngang qua nhà của họ. Dựa theo phong cách làm việc trước giờ của trung đoàn, hẳn ông sẽ tiện đường đưa cả hai người trở về. Nhưng cuối cùng lại không làm vậy. Điều này khiến cho hắn có cảm giác trung đoàn cố ý lưu cả hai người ở lại. Hắn không khỏi nhớ tới ai kia đã từng gọi điện hỏi, trung đoàn muốn gạt ai? Chuyện này có quan hệ gì tới Tống Phong không? Nếu có thì người đang cần giúp đỡ là ai?
Có lẽ lần trước sau khi Tống Phong ra ngoài, trung đoàn biểu hiện vô cùng khác thường để lại cho Tiêu Minh Hiên ấn tượng quá sâu khiến hắn luôn nhịn không được lại nghĩ nhiều. Có điều, cho dù hắn nghĩ nhiều hơn nữa cũng là vô dụng bởi vè mặt trung đoàn không có bất kì biểu cảm nào cả, không nhìn ra có chút gì không ổn. Hắn biết cho dù có hỏi cũng như không vì thể nào người đó cũng sẽ bình tĩnh ném ra câu: không có việc gì.
Hắn liếc nhìn Tống Phong, người này có lẽ đã bị áp bức quá nhiều đến nỗi một chút tỏ vẻ khó chịu đều không có, ngoan ngoãn ở lại trong kí túc xá, hai tay đang cầm quyển sách bắt đầu đọc nhưng chỉ mới lật được hai trang đã ném nó sang một bên, không muốn nhìn.
Tiêu Minh Hiên khuyên nhủ, “Đừng từ chối”
Tống Phong lẩm bẩm một tiếng, lại tiếp tục nằm bò dài trong đống sách báo, trở mình, cuối cùng rút ra một quyển tiểu thuyết ngôn tình vô cùng cẩu huyết, bắt đầu đọc. Từ hành động của hắn có thể rút ra kết luận, người này chẳng bao giờ tu dưỡng được tính nhẫn nại, nội liễm, chỉ có thể là một tục nhân.
Tiêu Minh Hiên đem một phần công tác đến kí túc xá, lúc mệt mỏi liền đi qua phía sau, đem người này ôm vào ngực, thân thiết một chút. Cả tầng năm chỉ có mỗi hai người họ, mùa đông lại vô cùng rét lạnh, cùng ôm nhau thực sự cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đêm giao thừa tới, bọn họ tiến đến quân khu ngay khi màn đêm buông xuống. Tống Phong lái xe việt dã, cao hứng lái về nhà. Ánh đèn thành phố chiếu sáng rực rỡ, đâu đâu cũng là không khí vui mừng, náo nhiệt.
Tiêu Quân Trường còn chưa về, Tiêu Minh Hiên lưu lại cùng ông. Hắn ngồi ở ghế sa lon, “Ba, Tống gia gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có, sao vậy?”
“Chỉ là tùy tiện hỏi thôi”, Tiêu Minh Hiên nói, đáy lòng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều? Không lẽ trung đoàn có ý khác?
Tiêu Quân Trường liếc nhìn nhi tử ngày càng ổn trọng của mình, lại hồi tưởng đến cảnh tượng hai người trong phòng, thuận miệng hỏi, “Ta thấy con cùng với Tống Nhị thiếu quan hệ cũng không tệ đi. Lúc trước huấn luyện cũng chỉ đích danh hắn đi.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, đáy lòng trầm xuống. Ở phương diện kết giao, phụ thân không can thiệp vào chuyện của hắn. Hiện giờ lại hỏi như vậy, nhất định là đã nhận ra điều gì rồi. Hắn cũng không khẩn trương. Việc chính mình có tình cảm vơi Tống Phong, hắn cũng không muốn che dấu, vì vậy, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết. Hắn ăn ngay nói thật, “Đúng là phi thường không tồi.”
“Tốt tới trình độ nào?”
Tiêu Minh Hiên không đáp, bình tĩnh hỏi, “Ba, chúng ta có nhất thiết phải nói chuyện này ngay đêm giao thừa không?”
Tống Phong chỉ hàn huyên vài lời rồi cúp máy. Hắn liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị lễ vật xuất môn.
Tiêu Minh Hiên vốn hôm nay định tìm Tống Phong, lại nhận điện thoại báo hắn đã ra ngoài liền hỏi qua loa địa chỉ rồi lái xe qua đó. Hắn đem xe đỗ lại, chuẩn bị vào nhà thì dư quang chợt lướt qua bóng người quen thuộc, nhất thời ngẩn ra, tiến lên phía trước nói, “Tiểu Nghiễn?”
Vệ Tiểu Nghiễn mang theo lễ vật, đang đứng mua hoa quả, nghe vậy hoảng sợ quay đầu lại, “Huấn luyện viên, sao anh cũng ở đây?”
“Lời này là tôi hỏi cậu mới phải”, Tiêu Minh Hiên có điểm kì quái, “Còn chưa tới thời gian ước định, cậu tới Bắc Kinh làm gì?”
Vệ Tiểu Nghiễn không đáp, liếc mắt nhìn xung quanh, “Lão đại cũng ở đây?”
Tiêu Minh Hiên hơi hí mắt. Lúc Vệ Tiểu Nghiễn nói vậy, ánh mắt mang theo chút cảnh giác có phần không muốn bị Tống Phong bắt gặp, hắn gật đầu, “Em ấy đang ở đâu. Làm sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn cười khổ, “Coi như tôi hết đường chạy.”
Tiêu Minh Hiên mẫn cảm nhận ra, hỏi, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”, dừng lại một chút hỏi thử, “Giống như ai nhập viện?”
Vệ Tiểu Nghiễn nháy mắt biến sắc, tuy rằng không rõ ràng nhưng dù sao người này cũng không đạt được đến trình độ mặt than như Trịnh Kỳ Dũng, rốt cuộc vẫn bị bắt gặp. Tiêu Minh Hiên biết mình đoán trúng, lôi kéo hắn ra một góc hỏi tiếp, “Rốt cuộc chuyện gì? Là ai cần cứu giúp?”
Vệ Tiểu Nghiễn trầm mặc, “Nếu anh coi trọng lão đại, nói cho anh biết cũng không có gì, vừa vặn còn có thể ngăn hắn, đừng làm hắn nổi điên”, thở dài một hơi, “Anh cũng biết ngoài tôi ra còn có hai người nữa được lão đại huấn luyện đúng không?”
Tiêu Minh Hiên nhướn mày, “Bọn họ xảy ra chuyện?”
Vệ Tiểu Nghiễn gật đầu, thần sắc ngưng trọng, “Bọn họ bị người ta ám toán, bây giờ còn chưa qua cơn nguy kịch.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, Vệ Tiểu Nghiễn lại tiếp tục, “Làm công việc này, khi nhận nhiệm vụ đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gặp nguy hiểm. Chúng tôi bị thương vì nhiệm vụ thì thôi đi , lão đại có khó chịu, cũng đã thấy qua nhưng lần này thì khác. Bọn họ là vì có quan hệ vơi lão đại nên mới bị ám toán. Có tổ chức đang săn lùng hắn khắp nơi. Bộ trưởng quyết định điều động nhân thủ, giải quyết chúng trước khi chúng tìm tới lão đại. Hiện tại ở Bắc Kinh đều là người của ta nhưng anh đừng cho hắn biết.”
Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Vì sao?”
“Bởi vì cừu oán này kết quá sâu”, Vệ Tiểu Nghiễn nói, “Nếu lão đại mà biết bọn họ còn chưa chết tuyệt, khẳng định sẽ lại phát điên. Kết cục đó, chúng tôi không muôn thấy nhất.”