Đặc Chủng Dong Binh
Chương 50 : Quay về quân doanh
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
“Trơn, đừng quên bôi trơn, còn có khuếch trương, nhất định phải khuếch trương đầy đủ nếu không khi tiến vào không được, không chỉ tôi mà ngay cả anh cũng rất khó chịu. Anh có thể hay không a?”, Vệ Tiểu Nghiễn thở dốc nằm trên giường, thanh âm khàn khàn nhuốm màu tình dục, hắn mở to đôi mắt phủ đầy sương, “Anh, anh là anh của tôi, tôi con mẹ nó không thể chịu được nữa rồi, anh vẫn nên ra ngoài tìm người đi...”
Đoạn Thanh trầm mặc, bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi không quen nơi này, cậu nghĩ tôi phải tới đâu tìm? Tùy tiện tìm sao? Vậy cậu muốn tôi nói thế nào? ‘Xin hỏi vị tiên sinh này, thân thể của anh có khỏe mạnh không? Kĩ thuật trên giường thế nào? Bằng hữu của tôi bị hạ dược, anh có thể thượng hắn để giúp giải dược được không?’, nói như vậy sao?”
“...”
Đoạn Thanh nghĩ nghĩ, “Cho dù tìm được một người như thế nhưng sau khi anh ta nhìn thấy cậu lại không có hứng thú thì sao?”
Vệ Tiểu Nghiễn kéo kéo khóe miệng, “Ca, anh gọi quản lý tới rồi tự mình nói rõ cho hắn biết. Chỉ cần có tiền, vấn đề đều được giải quyết cả thôi.”
Đoạn Thanh thần tình vô tội, “Tôi không biết quản lý.”
“Không biết thì phải đi hỏi a. Chuyện này mà còn cần tôi dạy sao?”, Vệ Tiểu Nghiễn rống giận nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng nhỏ, hắn thống khổ rên rỉ, “Nếu không phải lão tử hiện tại cả người đều không còn chút sức lực nào cả thì đã tự mình ra ngoài giải quyết rồi, còn về phần tìm người, ân...”
Đoạn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, “... Đau?”
Dược tính không ngừng đánh sâu vào đại não khiến Vệ Tiểu Nghiễn rên rỉ, “Không đau. Lão đại hạ dược điều giáo MB (money boy đó) nhưng mà cũng vì thế nên,... đừng.... mặt sau cũng có cảm giác.”
“...Vậy cậu nói từ nãy đến giờ một đống vô nghĩa làm gì? Cho dù tôi trực tiếp cho vào thì cũng có cảm giác chứ?”
“Có, nhưng mà đợi đến sáng mai muốn đứng lên cũng không được”. Vệ Tiểu Nghiễn thở dốc, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, “Ca, đến tột cùng anh có thể hay không? Nếu không thể thì nói sớm một tý, đừng đùa a.”
Đoạn Thanh chuyên tâm khai thác, “Nghỉ xem vài cuộn phim, hẳn là sẽ làm.”
Vệ Tiểu Nghiễn ngẩn ra, “Xem phim làm gì?”
Đoạn Thanh rút ngón tay ra, đang chuẩn bị vào, nghe vậy liền dừng lại. Hai người yên lặng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Đoạn Thanh nói, “Tò mò, nhìn chơi thôi.”
“...Anh cho là lão tử là đồ ngốc đúng không? Lý do chó má như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tin?”
Đoạn Thanh không đáp, nắm lấy thắt lưng hắn.
Cái này gọi là tự tác nghiệt không thể sống mà. Vệ Tiểu Nghiễn lập tức nhắm mắt, hoàn toàn chịu đựng.
“...”
Chấp nhất của Tống Phong đối với vấn đề này đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường. Đêm đó, Tiêu Minh Hiên thật sự không thể chịu đựng nổi câu hỏi “Thật vậy chăng” cùng với ánh mắt thuần khiết kia nữa, trực tiếp đè người kia xuống giường làm. Tiêu Minh Hiên nhìn xuống người nằm dưới thân hắn, nhấc hông dùng sức đỉnh tới, “Còn hỏi nữa không?”
Tống Phong dồn dập thở dốc, mãnh liết lắc đầu, “Không, anh đừng đến nữa...A..”
Tiêu Minh Hiên cúi đầu hôn hắn, thuận theo bản năng dục vọng đắm chìm. Sau khi hai người tẩy rửa xong xuôi, Tiêu Minh Hiên tựa đầu vào giường, vươn tay ôm hắn vào ngực. Bả vai và ngực của Tống Phong chi chít những dấu hồng ngân. Khi Tiêu Minh Hiên đưa mắt nhìn phần da thịt trắng nõn, hắn sờ sờ, lại không thể không nhớ đến người này đã phải hai lần ghép da diện rộng, không khỏi thắc mắc, “Lúc trước vì sao em lại bị bom tạc? Là vì nhiệm vụ sao?”
“Không phải là nhiệm vụ, là chính tôi tự tìm thôi”, Tống Phong nói, “Lúc trước khi bom nổ, thầy đã cứu tôi nhưng tôi cũng bị thương, phải nhập viện cấp cứu. Khi đó nếu không phải Tiểu Nghiễn đã đến kịp thời nếu không chỉ sợ bị người kia bắt về.”
“Người kia?”, Tiêu Minh Hiên mẫn cảm hỏi, “Là người nghĩ muốn thượng em?”
“Phải, chính là hắn, lão đại của tổ chức khủng bố”, Tống Phong giải thích, “Lúc đó thầy và tôi là bảo tiêu cho những chuyến vận chuyển súng ống đạn dược của chúng. Hắn cùng với người kia bàn chuyện làm ăn, chúng tôi chỉ là bảo tiêu nhưng không ngờ lại bị nhìn trúng. Khi đó nhiệm vụ cũng kết thúc, chúng tôi cũng chuẩn bị rời đi, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
Tiêu Minh Hiên ôm chặt Tống Phong. Lúc sáng, Trịnh Kỳ Dũng cũng nói qua với hắn có người muốn tìm Tống Phong gây sự, lại nhìn đến tư liệu về tổ chức kia mới biết, tổ chức đó hiện giờ đang khuếch trương thế lực một cách nhanh chóng. Vương Nhất Trung va Trịnh Kỳ Dũng nghĩ rằng sự việc ngày đó đã qua đi, không nghĩ tới lại bị đào bới ra thêm nữa liền cùng nhau lên kế hoạch tiêu diệt hoàn toàn tổ chức này nhưng lão đại thực sự đứng sau màn vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài chỉ có một thế thân đóng giả. Tình huống cụ thể vẫn còn đang phải điều tra. Có điều, Tống Phong đã về đến quân doanh, tạm thời cũng đã an toàn.
Hắn nghĩ nghĩ, “Em giết người kia?”
Tống Phong tiếp lời, “Phải, tôi đuổi theo người kia tính sổ, từ Châu Phi đến Châu Âu rồi lại trở về châu Á, theo hắn đến Nga khoảng 2 tháng, cuối cùng ngăn được hắn tại một nhà xưởng bỏ hoang bên bờ sông Trường Giang, cả hắn và mười mấy tên thủ hạ đều làm thịt hết.”
Tiêu Minh Hiên rốt cuộc hiểu ý tứ của Vệ Tiểu Nghiễn. Sự cố chấp, ngoan cố của người này không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Hắn đơn thân độc mã hủy đi đầu não của một tổ chức khủng bố. Có lẽ ở đoạn thời gian kia, người này cũng không nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi mà chỉ một lòng một dạ nghĩ tới báo thù. Trịnh Kỳ Dũng từng nói nếu về sau Tống Phong không phục tùng mệnh lệnh hay tự nhiên vứt bỏ nhiệm vụ đang chấp hành thì cũng đừng trách hắn hay ngăn cản hắn bởi có lẽ lúc ấy hắn đã có manh mối về thế lực mới của tổ chức kia.
Có điều đầu não tổ chức kia đều đã bị Tống Phong diệt gọn, vậy thì lần này, người xuất hiện là ai? Hoặc là hắn muốn trả thù cho ai? Cho dù là trả thù, những người này luôn ưu tiên lợi ích cá nhân, trên lý thuyết cũng sẽ chẳng niệm tình cũ, mà nay lại mạo hiểm tìm một người như Tống Phong để trả thù.
Thật sự rất kỳ quái.
Tống Phong không biết Tiêu Minh Hiên nghĩ gì nhưng thật ra nhớ đến chuyện trước kia suy nghĩ có chút sâu xa. Hắn vươn tay sờ sờ đầu giường, đốt một điếu thuốc, nhẹ giọng nói, “Đoạn thời gian kia tôi đã cảm thấy mình sống không bằng chết nhưng sau đó bình tâm ngẫm lại mới thấy nếu tôi cũng chết thì sự hy sinh của thầy quả thực là vô nghĩa. Hắn dùng tính mạng để cứu cái người ngu ngôc mà lúc nào cũng chỉ muốn chết đi. Quả thực vô cùng châm chọc.”
“Tôi phải còn sống”, Tống Phong nói, “Sống không chỉ cho tôi mà còn cho cả phần của người kia nữa.”
Tiêu Minh Hiên ôm hắn thật chặt, “Ân.”