Đặc Chủng Dong Binh

Chương 6 : Căn cứ

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Lúc cả nhóm Tống Phong đến Mỹ thì đang là giữa khuya.



“Rạng sáng 2 giờ 52 phút,” Tống Phong đút hai tay vào túi quần, đứng ở sân bay ngửa đầu nhìn đồng hồ điện tử trên màn hình, “Căn cứ đã sớm đóng cửa rồi, bây giờ nếu muốn về thì phải trèo qua bức tường cao mấy mét, còn phải vật lộn với hơn mười con chó.”



Ba người còn lại không mở miệng, chờ hắn đưa ra quyết định. Tống Phong cười tủm tỉm: “Phá hư mộng đẹp của người khác là chuyện không lễ phép, bây giờ ở Bắc Kinh vừa mới qua giữa trưa, giờ này chắc mấy người chưa ngủ đâu nhỉ?”



Ba người gật đầu, Tống Phong quyết định nhanh chóng: “Đi, đi tìm quán bar.”



Cả đám cùng đi với nhau, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống về đêm, thẳng đến giữa trưa mới về công ty. Nơi này có diện tích 4000 mét vuông, trang bị đầy đủ mọi thứ, gần khu sinh hoạt có xây một cái hồ chia làm vài nhánh, các nhánh nối nhau tạo thành một vòng lớn.



Bọn họ chậm rãi bước tới cổng, bãi đất trống trước toà nhà có rất nhiều người đi qua đi lại, Vệ Tiểu Nghiễn nhíu mày: “Lại có người mới à?”



Thật ra muốn trở thành lính đánh thuê rất dễ dàng, chỉ cần báo danh rồi vượt qua khảo sát là được, sau khi tiến hành huấn luyện tập trung thì có thể bắt đầu nhận nhiệm vụ, bất quá rất nhiều người không thể vượt qua nổi ải kia, trung bình cứ 10 người chỉ có 1 người có thể vượt qua huấn luyện, còn lại đều không chịu nổi cực khổ mà rút lui. Hai năm nay Tống Phong hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ cao cấp, địa vị trong công ty cũng thăng nhanh, được làm huấn luyện viên phụ trách huấn luyện người mới. Hắn cười tủm tỉm nhìn bên đó: “Lần này không biết có bao nhiêu người có thể trụ lại, đáng tiếc anh mày phải làm nhiệm vụ, không xem được.”



Bọn họ không coi ai ra gì bước qua bên kia, chuẩn bị đi xuyên qua đám người lên lầu chính. Xung quanh phần lớn đều là người da trắng cơ bắp cường tráng, lúc nhìn thấy bọn họ đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.



“Người châu Á? Mới tới?”



Không thể trách được mấy người kia, bình thường công ty quân sự Mĩ đều cử nhân viên chiêu mộ nhân lực, chất lượng người được chiêu mộ tương đối cao, bọn Tống Phong so với đám người kia thật sự nhỏ gầy đến đáng thương, quả thật giống như trẻ vị thành niên. Giờ phút này trước cửa sổ lầu 3 có hai người đang đứng, trong đó một người mặc âu phục màu đen, nhìn xuống cửa sổ: “Là bọn họ?”



“Phải.” Người bên cạnh mặc quân phục cũng đang nhìn xuống như hắn, cũng thấy vẻ thảm hại của bọn Tống Phong trong đám người lực lưỡng kia, bất giác bỏ thêm một câu, “Bọn họ rất lợi hại.”



“Vậy sao? Tôi có ý này.”



Ở dưới lầu, đám người kia vẫn không kiêng nể gì đánh giá nhóm của Tống Phong, trong đó có một tên nhịn không được, bước lên trước một bước, cười nhạo hỏi: “Ê, nhóc con, mấy nhóc có phải đi lộn chỗ không? Chỗ này không phải là chỗ cho mấy nhóc chơi đâu.”



Tống Phong không có phản ứng gì, lướt qua tên đó rồi tiếp tục đi. Ba người còn lại cũng không quay đầu lại, đi phía sau Tống Phong, giống như kẻ chặn đường vừa rồi chỉ là không khí. Tên kia bị làm cho bất ngờ, những người xung quanh không chút khách khí cười lớn: “Mày bị người ta coi thường kìa, Hobbit.”



“Thôi thôi, chắc tụi nó không biết tiếng Anh ấy mà, đúng không Hobbit? Ha ha ha!”



“Fuck!” Tên kia nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới chắn trước mặt Tống Phong, rõ ràng muốn ra oai, “Thằng thỏ đế, tao đang nói chuyện với mày đó!”
“. . . . . .” Tống Phong vội vàng ho một tiếng, sau đó buông tay ra, “Gì chứ, tôi mà nhỏ nhen vậy sao, thiệt tình.” Hắn vẫy vẫy tay, lôi ba tên đàn em đi tắm rửa, ăn một bữa thoải mái, ngay sau đó liền bị ông chủ mới lôi lên máy bay.



“Chúng ta đi đâu?”



“Malaysia.”



Tống Phong nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm thì hình như người yêu nhỏ của ai đó chính là người Malaysia, nói không chừng sẽ gặp lại nhau. . .



“Sao?”



Tống Phong lắc đầu: “Không có gì.”



Người nọ “ừ” một tiếng, lấy ra một chồng tư liệu: “Cậu xem trước đi.”



Tống Phong bắt đầu đọc những thông tin cơ bản, sau khi nhớ kĩ liền nhắm mắt lại ngủ, khi mở mắt thì vừa lúc máy bay đáp xuống bãi đáp trong biệt thự Thiệu gia. Hắn mặc âu phục, giả làm trợ lý yên lặng đi theo ông chủ xuống dưới. Thế lực của Thiệu gia ở Malaysia rất lớn, căn biệt thự vừa to vừa sang trọng. Tống Phong đánh giá chung quanh, khi đi xuyên qua vườn hoa bỗng nhiên chỉ vào một người đứng đằng xa: “Wow, ông chủ, em gái ông đó hả? Đúng là người đẹp nha, chậc chậc, trông cứ như tiên nữ ấy, đẹp quá chừng. . . . .”



Người nọ bình tĩnh cắt lời hắn: “Đó là vị hôn thê của tôi.”



“. . . . . .” Lời của Tống Phong bỗng nhiên nghẹn trong cổ họng.



Người nọ quay đầu nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi sắp kết hôn, cô ta họ Liễu, cũng là con nhà quyền quý. Nếu có cậu khả năng đánh sập Liễu gia và giết sạch người nhà cô ta, tôi sẽ bắt cô ta tới mát xa cho cậu.”



Tống Phong ôm ngực: “Không không không không được đâu. . . . . . Quân tử không cướp người yêu của người khác. . . . .”



“Không thành vấn đề, tôi cũng không có tình cảm với cô ta.”



“Vậy cũng không được. . . . . . Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của anh. . . . . .”



Người nọ đáp một tiếng, sau đó tiếp tục đi. Tống Phong vỗ vỗ trái tim nhỏ nhắn của mình, nhắm mắt theo sau.