Đặc Chủng Dong Binh
Chương 60 : Tiêu khiển
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Mọi người đi tới một nhà hàng không tồi, bao một phòng thoải mái ăn uống. Tống Phong duỗi tay đặt trên lưng ghế, một tay thì cầm bật lửa châm thuốc, chậm rãi phun ra một ngum khói, cười tủm tỉm nhìn mọi người, “Được rồi, chúng ta đến đâu chơi?”
Bạch Húc Nghiêu rót một ly nước ấm, “Ca, trễ như vậy đương nhiên là đi bar nha.”
Tống Phong thần tình vô tội, “Anh chỉ muốn hỏi ý kiến thôi, vạn nhất có người muốn đi xem phim, chơi game hay muốn đua xe thì làm sao bây giờ?”
Bạch Húc Nghiêu thuận miệng hỏi, “A, hay là anh lại giống tên ông chủ vô lương nào đó muốn nghe ca kịch?”
(Ame: Ta ngửi thấy mùi gian tình nha.)
Mọi người lập tức rống lên, “Thời điểm tốt đẹp thế này thì miễn bàn đến ông ta đi.”
Bạch Húc Nghiêu bị doạn run rẩy, nước ấm trong chén sánh cả ra ngoài, “Không muốn thì thôi không nói, gào cái gì mà gào? Hơn nữa trước đó người bồi hắn nghe ca kịch là lão tử, là lão tử! Còn lũ hỗn đản các nguwofi thì đi xem múa cột, đúng là ác độc!”
Mọi người vội vàng nói sang chuyện khác. Đương nhiên, sở thích của mỗi người là khác nhau, có người muốn đi ngủ một giấc, lại có người muốn đi uống rượu tán gái. Bạch Húc Nghiêu thì muốn thỏa mãn lòng tò mf của mình nên đã sớm chiếm một chỗ trên khán đài, chăm chú nhìn một tiểu mỹ nhân đang khiêu vũ. Tiêu Minh Hiên thấy thế nên cũng không có thuê phòng mà để họ muốn đi chơi đâu thì đi. Hắn đem Tống Phong kéo vào ngực, cúi đầu hỏi, “Còn em, em muốn làm gì?”
Tống Phong nhướn mày, “Anh thì sao?”
“Anh thì không sao cả, nếu em muốn uống rượu thì anh bồi em uống, em mà muốn xem múa cột thì anh cùng đi với em”, Tiêu Minh Hiên dừng một chút, hơi nghiêng đầu, môi dán vào lỗ tai hắn, thấp giọng cười, “Nếu em muốn anh thượng em thì anh đương nhiên tuyệt đối sẽ làm đến nơi đến chốn.”
Thanh âm của hắn trầm thấp mà từ tính, lẫn trong âm thanh sôi trào của quán bar, mang theo hơi thở ấm áp, mãnh liệt phả lên tai, Tống Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn lãng dưới ánh đèn hôn ám, con người xinh đẹp đột nhiên lóe lên chút ánh sáng, “Vị tiên sinh này, tôi hôm nay tâm tình tốt, miễn cưỡng thu anh một đêm.”
Tiêu Minh Hiên không khỏi nở nụ cười, kéo hắn vào thang máy.
Đoạn Thanh nhìn theo thân ảnh hai người biến mất trong đám đông, quay đầu hỏi, “Cậu thì sao? Muốn đi đâu?”
Vệ Tiểu Nghiễn đánh giá xung quanh, miết miết cằm, “Muốn tìm người thỏa mãn.”
Đoạn Thanh trầm mặc, mặt không đổi sắc, “Tôi có được không?”
Vệ Tiểu Nghiễn, “...”
Tống Phong còn chưa kịp đáp lời thì bỗng nhiên có tiếng Bạch Húc Nghiêu truyền đến, “Sư huynh anh sao thế? Đây là do nhiệt tình miệt mài làm cả một đêm? Anh bị QJ sao? Là ai có thể QJ được anh như thế? Là Đoạn Thanh sao?”
(Ame: *giơ ngón cái* Tiểu Bạch, trúng vấn đề rồi đấy.)
Vệ Tiểu Nghiễn, “...”
Đoạn Thanh, “...”
Hai giây sau, Vệ Tiểu Nghiễn lại tiếp tục lẩm bẩm, “Mấy người đều không tồn tại...Tất cả đều không tồn tại, là không khí.....Là không khí...”
Bạch Húc Nghiêu cắn ngón tay cái, vẻ mặt thuần khiết, “Sư huynh...Anh chẳng lẽ bị lật thuyền trong cống ngầm? Bị người khác tính kế?”
Vệ Tiểu Nghiễn còn chưa phản ứng thì Đoạn Thanh đã tiến tới, nắm cổ áo Bach Húc Nghiêu tùy tiện ném ra sau, yên lặng nhìn hắn, ngữ khí lộ ra ôn nhu, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vệ Tiểu Nghiễn vẫn lẩm bẩm, chậm chạp quay người rời đi.
Bạch Húc Nghiêu nháy đôi mắt trong suốt, “Ca, thế là thế nào?”
Ánh mắt Tống Phong sáng rực, “Anh cũng không biết, đi!”
Tiêu Minh Hiên nhìn hai người chạy như điên phía trước, lại tưởng tượng ra cảnh Đoạn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn bị tính kế, lắc đầu cười cười đuổi theo.
Đoàn người ăn xong điểm tâm, thỏa mãn quay về quân doanh. Đội một biết bọn họ đi làm nhiệm vụ, cũng biết thời gian rất lâu liền đánh giá một lượt, tò mò hỏi, “Mọi người đi đâu vậy?”
“Đi làm nhiệm vụ nha, thực kích thích!”, mỗi người một câu, thêm mắm dặm muối, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm, muốn bao nhiêu vinh quang liền có bấy nhiêu vinh quang, nháy mắt đưa hình tượng chính mình lên cao sáng chói.
Đội một lại nhìn một đám người vẻ mặt hồng hào, không khỏi co rút khóe miệng, “Lừa ai a, chỉ nhìn bộ dáng mấy người là biết ra ngoài chỉ chuyên ăn uống hưởng lạc, nói không chừng còn có thể gặp được một ông chủ có tiền, đối đãi tốt nữa.
Mọi người, “...”