Đặc Chủng Dong Binh
Chương 8 : Vua điện ảnh
Ngày đăng: 11:02 18/04/20
Vương Nhất Trung và Tống Phong qua lại tương đối nhiều, đối với phong cách xử sự của vị tổ tông kia cũng có chút hiểu biết, ông biết nội dung trên báo cáo ít nhiều đã bị xào nấu, nhưng quá trình chính sẽ không sai. Ông nhìn Tiêu Minh Hiên, hi vọng người này có thể nói chút gì đó, dù sao phải hiểu rõ tình huống thật sự mới có thể đưa ra quyết định chính xác.
Văn phòng nhất thời trở nên im lặng một cách quái dị, Tiêu Minh Hiên hít một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Sự tình đúng là như thế. . .”
Vương Nhất Trung kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng nhếch lên, ông còn ngạc nhiên tại sao trong tình huống như vậy mà Tiêu Minh Hiên lại có tâm tình làm chuyện thân mật, thì ra là thế.
Tổ tông ơi, vậy mà cậu cũng dám viết.
Tiêu Minh Hiên nói qua loa, sau đó đưa ra kết luận: “Tinh thần của Phù Sơn Minh có vấn đề, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để giải thích hành vi của hắn. Tôi cũng không chắc lần sau gặp mặt hắn có còn hứng thú với tôi không, nhưng kể từ khi thành danh đến nay, Phù Sơn Minh chưa từng thất bại. Nếu xét từ góc độ này, có lẽ hắn sẽ gặp tôi, bất quá tôi không dám cam đoan kết quả.”
Vương Nhất Trung gật đầu, trong lòng hiểu rõ có thể Phù Sơn Minh sẽ muốn tìm Tiêu Minh Hiên trả thù vì thiệt hại lần trước, nhưng biết đâu hắn vẫn còn muốn chơi với Tiêu Minh Hiên thì sao, nói chung là nửa may nửa xui. Vương Nhất Trung trầm ngâm một lát: “Vậy cậu đến Malaysia trước đi, nhưng đừng tìm hắn ngay, cứ đi xem xét xung quanh. Phù Sơn Minh có vài đường dây tin tức, chắc chắn hắn sẽ biết cậu tới, cậu xem thử thái độ của hắn thế nào rồi tính tiếp. Bên đây chúng tôi sẽ phái một đội lính đánh thuê đến bảo vệ cậu, chúng tôi cũng phái thêm một hai đặc công nổi tiếng đến trợ giúp.” Vương Nhất Trung nghĩ nghĩ rồi dặn dò thêm vài câu, tranh thủ đảm bảo tính mạng cho Tiêu Minh Hiên.
Tiêu Minh Hiên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp một tiếng. Mặc dù hắn không hài lòng lắm với cuộc sống hiện tại, trong đầu luôn xuất hiện ý niệm ra tiền tuyến, nhưng hắn tuyệt đối không muốn dính dáng đến tên bệnh thần kinh kia. Bất quá hắn biết, nếu mình có thể ngồi ở đây, nhất định là cấp trên đã đồng ý. Lần trước bộ An ninh Quốc gia phái người đi đã bứt dây động rừng, đã vậy còn phái mấy người lạ hoắc, nhất định sẽ khiến cho đối phương cảnh giác. Tiêu Minh Hiên là trùm thuốc phiện, lần trước hàng bị lấy đi, theo lý nên tìm kiếm hàng mới. Trên phương diện này, Phù Sơn Minh có rất nhiều con đường, hắn đi tìm Phù Sơn Minh là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Hắn là quân nhân, chỉ sợ dù không thích nhiệm vụ này cũng phải phục tùng mệnh lệnh.
“Kế hoạch đại khái là như thế,” Vương Nhất Trung nhìn hắn, “Còn có gì muốn hỏi không?”
Tiêu Minh Hiên nghĩ nghĩ: “Có, người viết phần báo cáo này. . . Có đi cùng không?”
Trong lòng Vương Nhất Trung lộp bộp một tiếng, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Không, lần này đều là bộ đội đặc chủng, thế nào?”
“Thuận miệng hỏi thôi.” Tiêu Minh Hiên thản nhiên trả lời, lúc này tâm tình mới nhẹ nhõm hơn một chút. Người nọ bắn Phù Sơn Minh một phát, lỡ như tên bệnh thần kinh kia truy cứu thì phiền phức.
Vương Nhất Trung đánh giá hắn, thấy hắn không có ý định đưa vị tổ tông kia theo mới cảm thấy hết căng thẳng: “Vậy cậu đi chuẩn bị đi.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, đứng dậy rời đi, nghĩ rằng lần này mình chủ động đưa tới cửa, nếu không phải mình thượng tên thần kinh thì chính là tên thần kinh thượng mình. Vế trước làm hắn cảm thấy rất kinh tởm, vế sau thì hắn sẽ trực tiếp móc súng bắn bể đầu đối phương. Nếu tên thần kinh kia là 0 thuần khiết và có máu M thì hay rồi, chắc cũng có thể đạt được cao trào. . . Tưởng tượng tới hình ảnh đó, cả người hắn liền cứng đờ, cảm thấy quá sức ghê tởm. Tiêu Minh Hiên đưa tay nhu nhu cái trán, quyết định nghĩ biện pháp kéo dài chuyện này, có thể kéo bao lâu hay bấy lâu.
Thời gian này Tống Phong làm vua điện ảnh, bị chuyện tình lâm li bi đát kia tra tấn sắp phát điên. Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, hắn bị ông chủ lôi ra hoa viên uống trà, dù thật tình hắn chỉ muốn đập tách trà vào mặt ông chủ, nhưng cuối cùng chỉ có thể chán chường ngồi một chỗ, không buồn chạm vào tách trà. Thiệu Tu Kiệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Đang nghĩ gì thế?”
“Đói à?”
Tống Phong tội nghiệp lăn lộn trên giường: “Đói chứ sao.”
“Đáng đời.”
Tống Phong nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Vài lần Thiệu Tu Kiệt sắp ngủ đều bị Tống Phong chọc tỉnh, hắn đành phải bất đắc dĩ đứng dậy: “Chờ chút.” Hắn xuống lầu nấu hai tô mì, bưng lên ăn chung với Tống Phong. Tống Phong nhất thời cảm động đến rơi nước mắt: “Ông chủ, tôi sai rồi, anh thật sự là người tốt.”
Thiệu Tu Kiệt đáp: “Lần sau cậu còn dám đùa kiểu đó thì biết tay tôi.”
Tống Phong im lặng cúi đầu ăn mì, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình. Thiệu Tu Kiệt nhìn hắn: “Mấy ngày nay khó chịu lắm à?”
“Chứ sao nữa, anh không biết tôi khổ sở thế nào đâu. Sao anh không tìm diễn viên, ít ra bọn họ cũng diễn giỏi hơn tôi.”
“Không, diễn viên không tốt bằng cậu.”
Tống Phong rên rỉ, sau đó chuyên tâm ăn cơm, chuyên tâm diễn trò, ngày tiếp theo mới hiểu rõ được những lời này. Ông chủ và vị hôn thê tìm nhà thiết kế đặt nhẫn cưới, hôm nay hắn theo ông chủ đi lấy. Xe chạy tới ngã tư đường, ngay lúc đèn đỏ, một chiếc xe đột nhiên lao tới, lao thẳng về phía bọn họ, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng cũng không khá khẩm là bao. Tống Phong đi xuống, nhìn hai chiếc xe đụng vào nhau, Thiệu Tu Kiệt đứng kế bên hắn: “Thế nào?”
“Tôi cảm thấy. . .” Tống Phong nói chưa hết câu, đột nhiên liếc mắt nhìn một cái, vội vàng kéo Thiệu Tu Kiệt trốn sau tấm biển quảng cáo ven đường. Bên tai nghe “xoảng” một tiếng, cửa sổ thủy tinh bị bắn vỡ, ngay sau đó vang lên vài tiếng súng và tiếng người thét chói tai.
Nơi này là khu vực đông đúc, bị tiếng súng doạ, ở ngã tư đường lập tức chật kín người. Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, xe cộ khắp nơi đều đâm vào nhau, Tiêu Minh Hiên khẽ nhíu mày: “Sao lại thế này?”
“Có tiếng súng, cách nơi này không xa. Có lẽ cảnh sát sắp tới, nhưng trong vòng nửa tiếng chắc chưa tới kịp. Xe phía sau có vẻ muốn đi lắm rồi, để tôi thử xem có thể quay đầu xe lại hay không.”
Tiêu Minh Hiên đáp một tiếng, xe từ từ đánh một đường cong, hắn nghiêng đầu, đưa mắt ra ngoài quét một vòng, đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Đợi đã!”