Đặc Công Tà Phi

Chương 102 : Thú vui

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


Edit: Thủy Bách Nhật



Beta: Alligator



Sương mù mờ dần, ánh bình minh lặng lẽ ló ra. Điểm tô cho trời đất thêm một tấm màng mỏng mông lung, hiện ra một cánh sắc thơ mộng đẹp đẽ.



Dần dần, màu trắng ngà của bình minh chậm rãi tan đi. Phía mặt trời từ từ lộ ra ánh sáng màu vàng lóng lánh, khiến bầu trời xanh thăm thẳm và đám mây tinh khiết trở nên rực rỡ chói mắt.



Cả vùng đất được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp, gió sớm khẽ ca hát, cảnh vật chập chờn giống như thức dậy từ giấc ngủ. Giăng khắp nơi trên đường phố, cửa chính mỗi nhà đều mở rộng vang lên một tiếng kẽo kẹt, lá cờ của tiệm cầm đồ, lá cờ của quán trà, lá cờ của tửu lâu các loại, trong nháy mắt giương lên theo gió.



Bọn tiểu nhị đứng tại trước cửa, trên mặt treo lên nụ cười nghề nghiệp, nhiệt tình mời chào người qua lại trên đường phố, trong không khí tấp nập, chợt truyền đến tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề vang dội.



Tất cả bọn tiểu nhị của các cửa hàng lập tức ngừng tiếng cười nói lôi kéo, người đi đường cũng nhanh chóng tránh sang hai bên, nín thở tập trung nhìn về phía tiếng động.



Chỉ thấy từ phía đông đường phố xuất hiện mấy đội thị vệ mang đao bên hông, vẻ mặt bọn họ bình thản đi về phía tây phố. Đi đầu đoàn, là tám thị vệ khiêng một chiếc giường mềm mại tinh xảo.



Mặc dù bốn phía giường êm bị màn che màu sắc rực rỡ bao quanh, nhưng vì bị gió sớm thổi tới làm một góc màn che bay lên, mọi người nhìn chăm chú vẫn có thể mơ hồ thấy được một người nửa nằm trên giường êm.



Cho đến khi đội ngũ khí thế kia xuyên qua đường phố, dần dần cách xa tầm mắt của tất cả mọi người, trong lòng mọi người đầy nghi ngờ, lúc này mới không nhịn được thì thầm nghị luận.



"Này, lão huynh, ngươi có biết người bên trong giường êm là ai không?" Người qua đường Giáp không khỏi liên tục chớp mắt, nghiêng đầu hỏi người qua đường Ất.




Vốn chỉ có chút tò mò, mấy tên dân chúng muốn xem đến cùng hoảng sợ chạy đi, nhưng sáu tên hộ vệ trước cửa lớn phủ Tả Thừa Tướng không dễ dàng chạy thoát như vậy.



Đối mặt với thế đến khổng lồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể sáu tên hộ vệ cứng ngắc, nhất thời không cách nào phản ứng kịp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi lại tư thế thoải mái ưu nhã nằm nghiêng trên giường êm, sóng mắt xinh đẹp nhìn sáu gã hộ vệ, thanh âm vô cùng lười biếng nói: "Được rồi, đừng ngu xuẩn đứng đó. Nhanh vào thông báo cho Tả Thừa Tướng một tiếng, nói Thụy vương phủ mất đồ, mà đồ bị mất hiện tại đang ở bên trong phủ Tả Thừa Tướng. Hi vọng Tả Thừa Tướng giúp đỡ, để bổn vương phi vào phủ tìm đồ về."



Thân thể cực độ run rẩy, ánh mắt sáu gã hộ vệ gắt gao nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Liều mạng đè nén sợ hãi trong lòng xuống, một tên hộ vệ lớn tuổi trong đó lên tiếng: "Mời Thụy vương phi về cho, Tả Thừa Tướng có lệnh, hôm nay không gặp bất luận kẻ nào."



"Ta khuyên các ngươi đừng quá ngoan cố, nhất là ở trước mặt thế lực lớn mạnh hơn các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cười rũ xuống, ngón tay ngọc thon dài không chút để ý gõ một cái vào vòng tay.



Vòng tay theo gió tấu lên âm thanh rất nhỏ, mặc dù là thanh thúy kỳ ảo, nhưng lúc thổi vào lỗ tai của sáu gã hộ vệ, lại giống như sứ giả Câu hồn vô tình của địa ngục mời gọi.



"Mời Thụy vương phi về! Tả Thừa Tướng đã hạ lệnh, hôm nay không gặp bất luận kẻ nào. Bọn thuộc hạ thân là hộ vệ của phủ Thừa Tướng, sẽ tận trung với cương vị." Tên hộ vệ lớn tuổi hít sâu vài hơi, nắm chặt quả đấm nói.



Lười biếng nâng cánh tay lên, đem vòng tay trên cổ tay lại gần chóp mũi, ngửi từng đợt mùi thuốc từ bên trong vòng tay. Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như thiên thần nhìn con người nhỏ bé, chậm rãi quét qua trên mặt sáu gã hộ vệ: "Nói nhảm cái sọt, không sợ cắn đứt đầu lưỡi sao? Nếu bổn Vương phi muốn xông vào, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"



"Thụy vương phi, ngươi. . ." Linh hồn của sáu tên hộ vệ đột nhiên run lên, ánh mắt ngội lạnh. Bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng bọn hắn dĩ nhiên vô cùng rõ ràng. Nếu nàng muốn lấy mạng của bọn hắn, sợ rằng so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn ấy chứ?



"Nếu các ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi vào thông báo. Một buổi sáng tinh mơ đạp qua thi thể nhuốm máu của các ngươi xông vào phủ Thừa Tướng, mặc dù phá hư phong cảnh một chút. Nhưng mà, đối với sự khát máu của bổn vương phi mà nói, cũng là thú vui."