Đặc Công Tà Phi
Chương 223 : Ý đồ riêng (2)
Ngày đăng: 21:36 21/04/20
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cần quá bận tâm đến phòng thủ, có thể toàn lực công kích. Chiếc nhẫn đá mã não đeo ở ngón trỏ phải là chiếc nhẫn đã qua xử lý đặc biệt, ẩn trong đó là nhẫn huyền băng thiết không gì địch nổi. Chỉ thấy ống tay áo màu tím thêu hoa cuốn lên, tư thế Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như bay múa*, trong ống tay áo trái bắn ra vô số tơ bạc, từng sợi một xoay tròn tạo nên lá chắn ngăn cản tang thi ngoan lệ công kích.
(*Nguyên văn: Múa thoát y -.-)
Chiếc nhẫn đá mã não đeo ở ngón trỏ phải nứt ra một lỗ nhỏ ở giữa viên đá, khiến cho nhẫn huyền băng thiết ở bên trong lộ ra bằng phương thức người khác không thể nhận ra. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy tốc độ không thể nào nắm bắt, dùng huyền băng thiết cắt vào mặt và thân thể tang thi, khiến thân thể tang thi như con kiến hôi không chịu nổi một kích, đứt thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng, Ảo Ảnh cung Ngân Lang và Thanh Báo nghênh chiến vô số tên tang thi ở trước mắt lại chẳng nhẹ nhàng như không như Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Mặc dù võ công của hai bọn hắn coi như xuất sắc hàng đầu trong số đông đảo người Ảo Ảnh cung, nhưng so với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chỉ như gò đất nhỏ so với núi cao hùng vĩ. Hơn nữa, trăm tên tang thi trước mắt đều là những người võ công cao cường, được Môn chủ Quỷ Chú môn tuyển chọn từ chưởng môn và đệ tử các bang phái ở Tây Thần quốc, ngàn người mới chọn ra được một người, sau đó lợi dụng dược vật và tuyệt học huyết chú của Quỷ Chú môn, biến bọn họ thành con rối tang thi, võ công càng cao cường hơn khi còn sống gấp mười lần. Vì vậy, Ảo Ảnh cung Ngân Lang và Thanh Báo, hoặc cố gắng đỡ công kích ngoan lệ của tang thi từ bên trái, nhưng không cách nào phân tâm để ngoảnh lại tránh công kích của tang thi từ bên phải, hoặc liên tục vung chưởng làm thân thể tang thi đằng trước phía bên phải vỡ nát, lại bị khảm đao sắc bén của tang thi đằng trước phía bên trái đâm bị thương cơ thể mình.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang tiêu diệt tang thi ở trước mặt, đồng thời thỉnh thoảng quay đầu, hỗ trợ Ngân Lang và Thanh Báo tiêu diệt hết tang thi trước mặt bọn hắn. Số lượng tang thi quá nhiều, hơn nữa chúng nhạy cảm với nguy hiểm, có tính cảnh giác cao hơn người bình thường. Cho nên, ngay cả khi có Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hỗ trợ, Ngân Lang và Thanh Báo sức lực không ai địch nổi nhưng vẫn bị đả thương nghiêm trọng. Vai trái và cánh tay phải của Ngân Lang bị đao trong tay tang thi chém sâu hai nhát. Bả vai phải và cánh tay trái của Thanh Báo cũng bị đao trong tay tang thi chém hai nhát, máu tươi vọt phun tung tóe ra ngoài.
Thấy tình hình này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiêu diệt tang thi gần nhất trước mắt mình sau đó chớp cơ hội khi những tang thi còn lại chưa cùng nhau nhào tới -- Hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy sau lưng Ngân Lang, hai tay Hiên Viên Diễm đẩy sau lưng Thanh Báo. Hai người vô cùng ăn ý đồng thời đẩy Ngân Lang và Thanh Báo đang bị thương đến góc tường trái phía đông đại sảnh tầng trệt của Bách Hoa cư. Tiếp đó, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng tới góc tường trái. Ngay sau đó, bọn họ đứng song song, thân thể chắn trước mặt Ngân Lang và Thanh Báo, tiếp tục đối mặt với vô số tên tang thi điên cuồng xông lên chém giết nhẫn tâm.
Ngân Lang và Thanh Báo nhìn thấy Vương gia và Vương phi nhà mình bởi bọn hắn bị thương mà đẩy bọn hắn đến góc tường, sau đó lại dùng thân thể tạo thành một lá chắn che chở bọn hắn an toàn, trong lòng cực kì cảm động, không khỏi đồng thanh hô: "Chủ tử --"
Dạ Dật Phong theo gió đêm chầm chậm lướt qua, nhìn về mặt đất phía sau lưng, chỉ thấy hai Hoa nương vốn hôn mê trên nền đất lạnh lẽo, thân thể tiếp xúc với hoa lan biến thành màu đen, da thịt bắt đầu thối nữa, tiếp đó lộ ra xương trắng, cuối cùng cả người hóa thành một cũng máu đen.
Nụ cười tao nhã trên mặt đậm hơn một chút, tựa như căn bản chưa từng hạ độc giết người. Hạ độc giết người chỉ là một cách giết người không có lợi, thêm nữa hắn cũng không có thâm thù đại hận với Hoa nương, Dạ Dật Phong dời bước nằm lại giường đêm, kiên nhẫn chờ để nói cảm ơn với vở "tuồng" hoa lệ dưới lầu.
Cùng lúc đó, hành lang phía bắc tầng hai, trong căn phòng được gọi là Noãn Đông các --
Nam tử áo lam vốn ngồi cạnh bàn gỗ lim vàng, cúi đầu yên lặng uống rượu trong ly, khuôn mặt giá rét như núi băng, cũng đứng lên từ trên ghế. Hắn cũng như Dạ Dật Phong, khéo đứng ở trước cửa sổ hình hoa hải đường, tại chỗ vừa che khuất thân thể mình, vừa có thể nhìn rõ chiến trạng ở đại sảnh tầng trệt. Theo gió đêm chầm chậm lướt qua, nhìn về khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của nam tử băng sơn, thì ra cũng là đúng như suy đoán của Hiên Viên Diễm... Nam tử áo lam tuấn tú lạnh lùng này chính là Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn nửa tháng trước rời khỏi lãnh thổ Bắc Dực quốc, chạy tới Tây Thần quốc "tham gia náo nhiệt".
Thái Tử Bắc Dực Tiêu Hàn lo lắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sẽ không địch nổi trăm tên tang thi của Quỷ Chú môn, định hiện thân hỗ trợ thì nhìn thấy dưới đại sảnh tầng trệt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không chút tổn thương tiêu diệt trăm tên tang thi ngày càng nhiều. Hắn chậm rãi quay người, khẽ cất bước tới chiếc ghế ở phía tây, ngồi xuống trước bàn gỗ lim vàng lần nữa, bưng lên ly ngọc lưu ly trên bàn rồi vùi đầu tiếp tục yên lặng uống cạn rượu ngon trong ly. Mà trên mặt đất sau lưng Tiêu Hàn cũng có hai Hoa nương mặt đầy son phấn đang nằm. Sở dĩ nguyên nhân hắn phải khiến bọn họ hôn mê không cần hỏi, dĩ nhiên là giống Dạ Dật Phong... tránh phức tạp! Điểm khác là, sau khi Dạ Dật Phong hạ thuốc mê Hoa nương, trên mặt vẫn mang một lớp da dịch dung thật mỏng, còn sau khi Tiêu Hàn vung chưởng đánh ngất Hoa nương liền lột xuống lớp da mỏng dịch dung trên mặt. Thêm điểm khác là -- Dạ Dật Phong thấy chiến trạng tầng trệt nên tâm tình hết sức không tốt, hạ độc làm hai Hoa nương xui xẻo hài cốt không còn, mà Tiêu Hàn thấy chiến trạng tầng trệt, vẫn coi hai Hoa nương hôn mê trên đất như không khí, mắt thường không nhìn thấy như cũ.
Tiêu Hàn cúi đầu yên lặng uống rượu, cũng kiên nhẫn chờ đợi để cảm ơn vở "tuồng" hoa lệ dưới tầng trệt. Chỉ là... phía sau lời cảm ơn đó... cất giấu ý đồ như thế nào đây?