Đặc Công Tà Phi
Chương 226 : Kẻ địch khủng bố
Ngày đăng: 21:36 21/04/20
Nghe thấy Môn chủ Quỷ Chú môn sắp xuất hiện, giọng nói lạnh lẽo tràn ra: “Thụy vương, Thụy vương phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi từ mặt đất đứng lên, bàn tay trắng nõn phủi nhẹ vạt áo tím, bởi vì định ở đây ngắm bầu trời ban đêm mà dính phải một chút bụi đất.
Đối với chuyện thân phận bị vạch trần, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không hoảng hốt một chút nào, ngược lại trong mắt thoáng hiện lên chút trào phúng.
Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong rất chăm chỉ giả trang tôm tép nhãi nhép, vừa mới “nhảy nhót” ở thanh lâu Bách Hoa cư nay đã chạy đến “nhảy nhót” bên cạnh Môn chủ Quỷ Chú môn rồi. dđlqđ
Hai tiếng “vù vù” vang lên, từng chiếc lá trúc rơi xuống theo gió –
Môn chủ Quỷ Chú môn mặc cẩm y màu cam đứng bên cạnh Thái tử Thương Nguyệt mặc cẩm y màu lục và đối diện cách xa khoảng sáu thước với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm coi Thái tử Thương Nguyệt thả lỏng hai tay sau lưng như không khí, đôi mắt tà mị nhìn mặt nạ huyết sắc của Môn chủ Quỷ Chú môn, đồng thời bàn tay phải trắng nõn nâng lên, gỡ đi lớp dịch dung mỏng như cánh ve, để lộ ra nhan sắc khuynh thành tuyệt diễm, xinh đẹp đến nỗi không từ nào có thể miêu tả chính xác được.
Ngay cả khi dung mạo Hiên Viên Diễm có đẹp hơn nữa, nhưng Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt đều không thích trai đẹp nên dung nhan của Hiên Viên Diễm chưa đủ để cướp đi trái tim bọn họ trong chốc lát.
Nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì khác. Khi nàng gỡ tầng da mỏng dịch dung ra, trăng sáng xinh đẹp treo trên bầu trời... dường như ảm đạm hẳn đi. Dung nhan tuyệt sắc chợt hiện ra trong tầm mắt của Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt, làm bọn họ không cách nào khống chế được mất hồn, động phách.
Bọn họ từng được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng ngay lúc này trong ánh mắt của Môn chủ Quỷ Chú môn và Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong thì nàng ít đi hai phần trẻ trung ngây ngô còn vẻ quyến rũ xinh đẹp lại tăng thêm ba phần, ma mị phong tình xinh đẹp vô cùng!dđlqđ
“Môn chủ, chúng ta muốn Biến Sắc hoa…”
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghịch ngợm mấy sợi tóc mai bên má, nghiêng đầu nhìn Môn chủ Quỷ Chú môn, cánh môi đỏ hồng nhẹ cười, giọng nói lười biếng theo gió bay vào tai Môn chủ: “Ngươi mang đến đây rồi hả?”
Sự kinh ngạc trong mắt được thu lại, khuôn mặt của Môn chủ Quỷ Chú môn tràn ngập sát khí một lần nữa, bỗng nhiên khoanh tay, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vội vàng đến nơi hẹn, quên mang theo!”
“Quên mang theo?”
Mày phượng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu lại, nét cười càng lúc càng đậm trên đôi môi đỏ mọng: “Không có vấn đề gì! Vậy làm phiền Môn chủ đi trước dẫn đường, dẫn chúng ta đến nơi ở của ngươi lấy đi?”
-- Đương nhiên nàng biết hắn không mang theo, nhưng vốn dĩ hắn không mang chứ không phải hắn quên không mang đi!
Dựa theo tác phong độc ác của Môn chủ Quỷ Chú môn thì há có thể giao ra Biến Sắc hoa hiếm thấy để tránh khỏi sản nghiệp bị phá hủy được, chuyện này không phải tương đương với việc vứt đi sĩ diện vô giá của hắn sao? Cho nên hắn đến chỗ hẹn trước để khiêu khích người của bọn hắn, bắt bọn hắn phải sớm trả giá bằng máu và cả mạng sống.dđlqđ
Trước đây Dạ Dật Phong nghe Môn chủ Quỷ Chú môn nói thi tôn có thể sống lại nhưng hắn vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt, nay được chứng kiến điều này thì có một dòng mồ hôi lạnh chảy khắp cả người. Trong nháy mắt, linh hồn xoay chuyển mười tám ngàn lần!
Tay áo màu tím xoay tròn một cái, trong tay Hiên Viên Diễm đã xuất hiện một chiếc Ngân Tiên. Ngân Tiên này có thể phân có thể hợp. Khi hợp lại, nó là một chiếc roi lớn và dài, nhưng một khi ấn vào cơ quan của nó thì nó liền phân thành một ngàn chiếc roi dài và nhỏ.
Cùng lúc đấy, nhẫn Huyền Băng thiết xuất hiện trên ngón trỏ phải và mười sợi tơ bạc cũng xuất hiện trên bàn tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.dđlqđ
Trong tay Dạ Dật Phong cũng cầm một chiếc quạt trúc, khi khởi động cơ quan bên trên chiếc quạt, bề mặt của nó lập tức xuất hiện châm độc dày đặc.
Dùng nội lực đánh thi tôn sẽ bị nội lực cắn trả; dùng linh lực tuy có thể phá nát thân hình của nó nhưng ngay sau đó nó lại sống lại một cách quỷ dị. Mà khi thi tôn sống lại, lại tỏa ra khí tức âm tà càng nồng đậm, giống như… đã mạnh càng mạnh hơn?
Kế sách hiện nay, bọn họ chỉ có thể không dùng nội lực và linh lực để tránh thi tôn đã mạnh lại mạnh hơn, giờ chỉ có thể sử dụng vũ khí trên tay một cách linh hoạt để vừa bảo vệ chỗ hiểm vừa cắt nát thân thể thi tôn ra thôi!
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt di chuyển cực nhanh tiến lên nghênh đón, bắt đầu đánh lại một ngàn tên thi tôn. Ánh sáng lạnh chớp lóe, máu bắn tung tóe, giống như ngàn ngàn vạn vạn bông tuyết mùa đông bị nhuộm đỏ đầy trời giữa hồ Trúc Lâm, sau đó lại rơi rớt xuống mặt đất giống như những đóa hoa U Linh xinh đẹp chỉ có ở đường đến hoàng tuyền mới có.
Trong rừng, gió thổi như gào thét rên rỉ, dường như trăng sáng trên cao không đành lòng nhìn thấy một màn huyết tinh ở dưới đất kia nên vội trốn sâu sau những đám mây.
Bên ngoài ba trượng –
Môn chủ khoanh tay xem cuộc chiến máu bay đầy trời, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt sử dụng linh lực sẽ làm thi tôn sống lại, mỗi lần sống lại lực sát thương của chúng sẽ mạnh lên gấp đôi. Nhưng nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm thi tôn sống lại mười lần thì đến lần thứ mười một thi tôn sẽ không thể sống lại mà toàn thân nó bị phá nát hoàn toàn.
Đáng tiếc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không biết nhược điểm này. Để tránh cho thi tôn gặp mạnh càng mạnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong chỉ có thể thu hồi nội lực và linh lực mà thôi.
Không biết tử huyệt trí mạng của thi tôn, chỉ có dùng sức đánh nát thân thể của chúng mới có thể thành công. Đến khi một ngàn tên thi tôn này bị tiêu diệt hết, cho dù bọn họ không bị thi tôn giết chết thì cũng bị kiệt sức mà chết.dđlqđ
Cho nên, trong khi gió lớn gầm thét, máu tươi lạnh lẽo bắn khắp nơi, cuối cùng máu của những thi tôn mà hắn tỉ mỉ chế tạo này và cả ba người kia nhất định sẽ nhuộm đỏ hồ Trúc Lâm.
Vì vậy, hắn khoanh tay đứng ngoài, vô cùng hài lòng với vở kịch mà hắn đã đợi, tâm tình vô cùng vui vẻ. Vui vẻ đến mức hắn bày ra một bàn toàn những món ngon, vừa thưởng thức mỹ thực, vừa thưởng thức rượu ngon, từ từ xem vở kịch tuyệt diễm này.