Đặc Công Tà Phi
Chương 231 : Tê tâm liệt phế
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
Hai luồng khói đen chạm vào nhau, hòa thành một làn khói đen rồi xoay tròn rất nhanh.
“Ầm.”
Một tiếng chói tai vang lên, sau đó làn khói đen lại phân thành hai luồng, cách nhau khoảng ba thước, lơ lửng giữa không trung.
Khói đen do thân thể Ma Quân hóa thành, có vẻ rất sợ hãi sức mạnh cường đại của làn khói đen đối diện, chỉ lơ lửng giữa không trung không dám nhúc nhích, cắn răng nghiến lợi hỏ: “Ngươi là người nào của Ma tộc?”
Chỉ có người của Ma tộc mới có thể hóa thân thành làn khói đen rồi phát ra lực công kích mạnh mẽ. Nhưng... Không phải người của Ma tộc chỉ còn một mình hắn thôi à? Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một người khác? Chẳng lẽ, năm đó trừ hắn ra...
“Ta là người nào của Ma tộc cũng không quan trọng! Quan trọng là...” Nghe được câu hỏi của Ma Quân, làn khói đen kia không muốn cho Ma Quân biết rõ thân phận thần bí của mình nên đã âm thầm vận dụng ma lực, biến đổi giọng nói của chính mình, nói: “Ngươi ở đây chính là nghiệp chướng!” dđlqđ
“Ngươi không có tư cách nói như vậy! Ngươi và Ma Quân ta đều là người của Ma tộc, ngươi biết rõ ràng..." Làn khói đen thần bí vừa dứt lời, Ma Quân phát ra âm thanh như mãnh thú gào thét: “Ma Quân ta làm tất cả rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi nên trợ giúp ta, chứ không phải đối địch với ta!”
“Chuyện cũ trước kia chỉ là mây khói, ngươi cần gì phải...” Làn khói đen thần bí khẽ thở dài, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, trả lời Ma Quân: “Cố chấp quá khứ như vậy làm gì?”
“Ngươi nói cái gì? Chỉ là mây khói? Ngươi lại có thể đưa thâm thù huyết hận của Ma tộc chuyển thành mây khói?”
Khói đen do Thân thể Ma Quân hóa thành bắt đầu nhảy lên, giống như đang phát tiết căm phẫn trong lòng: “Ngươi đúng là nỗi sỉ nhục của Ma tộc!”
Dường như tâm trạng của làn khói đen kia không bị ảnh hưởng bởi lời mắng của Ma quân, giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt như nước: “Ngươi đừng bị ma tính che mắt, rõ ràng ngươi cũng biết việc Ma tộc diệt vong chính là số mệnh, không liên quan đến những người kia!”
“Số mệnh chó má cái gì? Nếu không vì những người đó thì sao Ma tộc chỉ còn lại hai người chúng ta?”
Ma Quân rống giận giống như mãnh thú hung ác trước khi cắn nuốt con mồi: “Ma Quân ta không tiếc tất cả để đòi lại khoản nợ thâm thù huyết hận đó.” dđlqđ
Nghe được lời nói tàn ác của Ma Quân, làn khói đen kia lại khẽ thở dài, giống như không thể cứu vớt Ma Quân mà tiếc hận: “Không tiếc tất cả để đòi nợ, dù phải trở thành ma quỷ sao?”
Hoàng đế Tây Thần Quốc Tư Đồ Kiệt vẫn đợi bên ngoài trận, mặc dù không thể nghe được âm thanh trong trận, nhưng có thể nhìn thấy tất cả tình huống bên trong.
Hắn nhìn thấy vô số thi tôn của Quỷ Chú môn tan thành mây khói trong nháy mắt, với cả Ma Quân bị thương rút lui thoát ra khỏi Thiên La Địa Võng, cả người hắn trở nên ngây dại.
Tư Đồ Kiệt quả thật khó mà tin được sẽ có người của Ma tộc xuất hiện ở hồ Trúc Lâm trợ giúp mấy người Hiên Viên Diễm, mà người của Ma tộc còn lợi hại hơn so với Ma Quân?
Ma Quân rút lui khỏi trận Thiên La Địa Võng rồi đột nhiên nắm chặt cánh tay của Tư Đồ Kiệt đang đứng ngây ngốc tại chỗ, nhanh chóng kéo hắn rời khỏi hồ Trúc Lâm nhanh như tia chớp.
“Phốc” – Âm thanh hộc máu vang lên trong trận Thiên La Địa Võng, mà âm thanh đó phát ra từ làn khói đen thần bí kia. Làn khói đen kia vẫn duy trì hình dạng khói đen nhưng trong đó lại thấy ánh sáng màu đỏ hiện lên.
Thì ra là lúc đánh nhau kịch liệt với Ma Quân, làn khói đen thần bí kia cũng bị thương, nhưng hắn vẫn không chịu hiện nguyên hình để tránh lộ ra thân phận trước mặt Ma Quân.
Mặc dù bị thương nhưng người Ma tộc thần bí này không vội vàng chữa thương cho mình mà nhanh chóng hạ xuống đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hơi thở có chút hụt hơi, nói: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh để Hiên Viên nằm xuống dưới đất để cho ta kiểm tra thương thế của hắn một chút!”dđlqđ
-- Nếu người Ma tộc thần bí trước mắt này mà có ác ý với Diễm thì... Từ lúc ban đầu sẽ không đánh nhau với Ma Quân để bây giờ chính hắn cũng bị thương. Hơn nữa, từ trong giọng nói của người Ma tộc thần bí này, dường như nàng có thể nhận thấy được hình như hắn rất quan tâm đến Diễm. Vì vậy, nghe lời người thần bí kia, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức không do dự, đặt thân thể Hiên Viên Diễm xuống đất. Người thần bí của Ma tộc kia vẫn giữ nguyên hình dạng khói đen, vụt một cái tiến vào trong cơ thể Hiên Viên Diễm.
Thời gian trôi qua từng tí một, xương cốt toàn thân Hiên Viên Diễm ngưng vang lên tiếng “rắc rắc”, máu tươi trong cơ thể của Hiên Viên Diễm cũng ngưng tuôn ra bên ngoài.
Thời gian trôi qua nửa buổi --
Làn khói đen thần bí chậm rãi chui ra khỏi cơ thể Hiên Viên Diễm, trôi lơ lững ở giữa không trung một lần nữa.
Nhìn thấy những vết thương hở trên thân thể Hiên Viên Diễm đã khép lại, xương cốt cũng không vang lên những tiếng “rắc rắc” nữa, gương mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được mà hiện lên ánh sáng vui mừng, nàng ngẩng đầu nhìn người thần bí của Ma tộc kia, mở miệng thận trọng hỏi: “Diễm không có việc gì nữa phải không?”dđlqđ
Người thần bí kia không trả lời ngay, hắn trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới đáp lại một từ. Mặc dù từ đó vô cùng đơn giản nhưng dường như người Ma tộc thần bí kia rất khó khăn khi nhả ra một chữ đó......