Đặc Công Tà Phi

Chương 233 : Lời nguyền của Ma tộc

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Thể lực ông lão cạn kiệt, đành dựa vào người Võ học thông, hơi thở suy yếu, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" 



"Thời gian dài không tu luyện, ma lực sẽ bị thoái hóa. Đế chủ đã hơn bốn mươi năm không tu luyện ma lực rồi, lão bộc lo lắng..." Võ học thông mang vẻ mặt lo lắng, cung kính trả lời: "Đế chủ làm trái cấm quy của Ma tộc, rồi điên cuồng tu luyện tà công để đối địch với Ma Quân, vì vậy nên vẫn không nhịn được mà đi theo!" (d đ L Q Đ)



Võ học thông tinh thông các loại võ học trên thế gian rõ ràng là thuộc hạ của Hiên Viên Diễm. Nhưng mà ông lại là người Ma tộc, hơn nữa còn vô cùng ti khiêm (hạ thấp + khiêm tốn) tự xưng lão bộc trước mặt ông lão trăm tuổi, như vậy thân phận của ông lão dường như là.... Từ sau câu hỏi của Võ học thông đã rõ ràng rồi! 



"Đế chủ, những lời ngài nói vừa nãy, lão bộc đều nghe thấy cả rồi. Ngài không phải sư phụ của Thiếu chủ sao? Tại sao lại không trực tiếp hiện ra chân thân để cùng Thiếu chủ phu nhân đưa Thiếu chủ về Vô Danh sơn trang mà phức tạp hóa chuyện đơn giản để Thiếu chủ phu nhân hao tâm tốn sức liên lạc lại với ngài vậy?" Hai mắt Võ học thông nhìn ông lão một cách tôn kính, giọng điệu chứa đầy nghi ngờ: "Mặc dù Thiếu chủ biết ngài che giấu thân phận Ma Đế thần bí với hắn, nhưng danh nghĩa thầy trò còn hơn cả tình phụ tử (cha con), chắc chắn Thiếu chủ vẫn sẽ kính yêu ngài như trước mà." 



Thiếu chủ và Thiếu chủ phu nhân trong lời của Võ học thông không nghi ngờ gì, chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà những này của Võ học thông cũng đã giải thích về thân phận ông lão. 



Thì ra, ông lão này chính là ân sư mà Hiên Viên Diễm cực kì kính yêu, lão Bang chủ Cái Bang, cũng là lão ngoan đồng biến lãnh thổ bát ngát của tứ quốc thành cung điện cho mình chơi đùa -- Thiên Cơ lão nhân! Chỉ có điều, Thiên Cơ lão nhân còn có một thân phận thần bí mà ngay cả Hiên Viên Diễm cũng không biết, đó là thân phận thần bí vì triệt để quên quá khứ mà giấu giếm có thiện ý: Người thống trị tối cao của Ma tộc -- Ma Đế! 



"Sở dĩ ta lựa chọn tiếp tục giấu diếm thân phận Ma Đế, khiến Nguyệt nhi hao tâm tốn sức phái các trưởng lão và đệ tử Cái Bang tìm cách liên lạc..." Nghe được nghi vấn của Võ học thông, khóe môi Ma Đế khó nhọc mấp máy, giọng nói nhàn nhạt: "Thân phận của ta là lão Bang chủ Cái Bang có liên quan tới việc cứu mạng Diễm nhi." 



Lời Ma Đế vừa dứt, Võ học thông chớp chớp mắt, giọng điệu mang theo sương mù dày đặc: "Lão bộc thực sự ngu dốt, chưa rõ dụng ý của Đế chủ." 



"Hiện tại tính mạng Diễm nhi đang ngàn cân treo sợi tóc, trừ phi trong vòng nửa tháng, Nguyệt nhi có thể thành công đột phá linh lực đến cực hạn, sau đó..." Ma Đế nhìn Võ học thông, giải thích từng câu từng chữ: "Lợi dụng linh lực đã đột phá cực hạn của nàng để bảo về phế phủ ngũ tạng của Diễm nhi, đưa năng lượng của Ma Châu vào cơ thể của Diễm nhi mới có thể cứu mạng hắn, còn có thể tránh cho Diễm nhi bị ma tính của Ma châu làm tổn thương, biến thành người thực vật suốt đời." 


Ngân Lang mũi xót lòng đau ở một bên, tiến lên nhận lấy chiếc ly không từ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngân Lang nhìn trạng thái tinh thần tồi tệ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Vương phi, hãy để chúng thuộc hạ trông coi bên cạnh Vương gia, người đi nghỉ ngơi một lát đi." 



"Tất cả các ngươi đều lui ra, để mình ta yên tĩnh với Diễm." (d đ L Q Đ)



Đối với lời nói của Ngân Lang, môi hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mấp máy, mặc dù nhàn nhạt đáp lại, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hiên Viên Diễm, đôi tay xoa bóp tay trái của hắn, hy vọng giúp tay trái của hắn thêm chút nhiệt độ. 



Lo cho Vương phi với tình trạng tinh thần sa sút, nếu không nghỉ ngơi một lúc, cố tình một mực trông coi cạnh Vương gia, e là có khả năng không chịu nổi mà ngất xỉu, Ngân Lang thật sự muốn lên tiếng khuyên Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi lại không biết nên khuyên như thế nào mới lay động được nàng, chỉ có thể do dự phun ra một chữ: "Vậy..." 



"Các ngươi đều lui ra đi!"



Lần này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại trả lời rất nhạt, nhưng trong lời nói nhạt đó lại chứa khí thế vô cùng lạnh lùng và uy nghiêm, khiến trong lòng mấy người Ngân Lang sợ hãi, không dám cãi lại. Vì vậy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngân Lang, Thanh Báo, Ngốc Bảo và Cầu Cầu nhìn nhau thêm vài lần, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi sương phòng. 



Dĩ nhiên, mặc dù bọn họ rời khỏi sương phòng nhưng không ra khỏi phạm vi hiên nhà. Bọn họ canh giữ ở hành lang bên ngoài sương phòng, đề phòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chịu nổi mà ngất xỉu thì có thể xông vào, đưa nàng đến sương phòng khác nghỉ ngơi. 



Mà ở chỗ đối diện hành lang Ngân Lang đang đứng cách mười mét -- 



Là một biển hoa rộng lớn, tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Trong biển hoa có mấy cây trúc xanh tô điểm, bên cạnh một bụi trúc cao nhất, không biết từ khi nào lại có thêm một bóng dáng màu lam lặng yên không tiếng động. Đó chính là Tiêu Hàn đã băng bó tay phải bị nước trà làm bỏng, đã rời Tây viện. Lúc này, hắn đang đứng xa biển hoa, trong đáy mắt chan chứa tình cảm phức tạp nhìn xuyên qua cửa sổ sương phòng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn thấy tà áo màu tím tiêu điều của nàng đang lẳng lặng ngồi ở đầu giường, không rời mắt bảo vệ Hiên Viên Diễm đang hôn mê...