Đặc Công Tà Phi

Chương 25 : Không chỉ nổ tung phủ còn muốn lấy mạng người

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


Toàn bộ thị vệ Thụy vương phủ ngẩn người, ánh mắt im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt cuộn người như con mèo lười ở trên giường êm. Trong nháy mắt, bọn họ có loại cảm giác rối loạn thần kinh. Có lầm hay không? Tình thế chỉ mảnh treo chuông trước mắt, tiểu vương phi lại vẫn có thể an ổn ngủ như thế? Gặp phải một tiểu chủ tử không bình thường như thế, bọn họ thật không biết đã tích đức bao nhiêu đời nữa.



Thị vệ Tuyên vương phủ cũng lả tả dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ cơ hồ có loại kích động bất tỉnh tại chỗ. Cử động này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản là hoàn toàn khinh thường, nói cách khác, nàng căn bản không coi bọn họ ra gì.



Mà lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt chôn đầu vào cánh tay trông như đang ngủ, thật ra thì hai mắt cũng không có nhắm lại, mà khóe môi nàng càng thêm tà mị cười.



Nàng nói rồi, việc của nàng, chính nàng sẽ giải quyết, nhưng Hiên Viên Diễm cố tình phái bọn thị vệ tới trợ giúp nàng. Muốn trợ giúp nàng cũng có thể, vậy thì lấy ra chút bản lãnh thật sự, để cho nàng biết bọn họ thậ sự có tư cách hỗ trợ mình. Nói cách khác, nàng cũng chỉ là muốn nhìn một chút đám người Hiên Viên Diễm dạy dỗ, xem có phải giống với đám người Hiên Viên Kỳ dạy dỗ không thôi, nhưng thật ra thì chỉ là một đám phế vật cáo mượn oai hùm.



"Người tự tiện xông vào Tuyên vương phủ, bất luận là ai, giết không tha!" Thị vệ Tuyên vương phủ cùng lạnh lùng kêu lên, đột nhiên nhấc kiếm trong tay lên.



"Ngăn cản đường đi của vương phi, giết!" Thị vệ Thụy vương phủ cũng không chút yếu thế đáp lại, kiếm trong tay giơ cao.



"Nếu không thể dùng ngôn ngữ khai thông, vậy thì dùng vũ lực giải quyết. Còn dài dòng nữa, ta đem tất cả các ngươi nổ thành không khí!" Trên giường êm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế xong, trong môi đỏ mọng không nhịn được trêu tức nói. Choáng nha, đã xong chưa, đánh nhau cần nhiều lời dạo đầu như vậy sao?




"Lập tức đến hoa viên." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ vung lên, thị vệ Thụy vương phủ lập tức khiêng giường đi đến hoa viên Tuyên vương phủ.



Lúc này không ai nhận thấy ở trên mái hiên, có bốn gã nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, mà ở trung tâm của bốn gã còn có một cỗ kiệu, quanh cỗ kiệu có vô số cánh hoa đào bay bay. Một luồng gió nhẹ làm màn kiệu bị bay lên, trong mơ hồ có thể thấy một bạch y nam tử tuyệt sắc ngồi trong kiệu.



Ánh trời vàng rực tô điểm cho bầu trời thêm mỹ lệ, trong hoa viên Tuyên vương phủ muôn hoa muôn lá chập chờn trong gió, không chỉ vẽ ra một phong cảnh mê người, mùi thơm càng thêm lan tỏa khắp nơi. Chỉ là mơ hồ trong mùi hương có xen lẫn mùi máu tanh.



"Lại dám mở miệng nhục mạ bổn vương, đánh cho ta, đợi khi bọn họ chết, lập tức ném tới hậu viện cho chó ăn đi." Bên cạnh một chiếc bàn ngọc thạch, tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngửa đầu uống ly rượu xong, trong môi tràn ra thanh âm khát máu.



"Dạ!" Một tay cầm dây xích dài nhuốm máu thị vệ một lần nữa xuống tay càng hung dữ, phóng tầm mắt nhìn tới, thì ra là Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn đang nửa sống nửa chết quỳ trên mặt đất, mà tứ chi của bọn họ bị chói chặt. Mặc dù trên mặt cùng trên y phục sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng dây xích dài vẫn chào hỏi bọn họ không thôi, nhưng bọn họ lại vẫn nhắm mắt lạnh lùng, không có phát ra âm thanh đau đớn nào.



Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ Thụy vương phủ bước vào trong hoa viên. Nhìn thấy Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn bị người Tuyên vương phủ của đánh đến máu me khắp người, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc từ trên giường êm nhảy xuống, hai mắt tản ra khí lạnh thấu xương nhìn về phía Hiên Viên Kỳ nói: "Trước cướp đồ vật của ta, sau lại đánh người của ta. Hiên Viên Kỳ, hôm nay ta không chỉ muốn nổ Tuyên vương phủ của ngươi, mà ta càng muốn lấy mệnh của ngươi!"