Đặc Công Tà Phi

Chương 249 : Mở màn trừng phạt địch

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Đôi mắt giật mình khiếp sợ của Dạ Dật Phong nhìn Hiên Viên Diễm đang cười yêu mị. Đó là nụ cười yêu mị đã hiểu rõ tất cả, đó là nụ cười không chút keo kiệt chế giễu hành động ngu xuẩn cho một đám thuộc hạ mai phục của hắn. 



Dạ Dật Phong nắm ly ngọc trong tay, gân xanh nổi lên, tránh ánh mắt của Hiên Viên Diễm, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Bọn hắn không thích uống trà." 



"Hả?" Hiên Viên Diễm giương mày, đầu ngón tay vẽ vòng quanh miệng ly: "Vậy bọn hắn thích gì?" 



Dạ Dật Phong nâng chén, buồn bực nhấp một ngụm nhỏ rồi để lại ly trà trên bàn, nhàn nhạt đáp bốn chữ: "Trung thành hộ chủ." 



Khuỷu tay Hiên Viên Diễm chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đỡ má phải, nâng cao giọng nói: "Trung thành hộ chủ? Sợ là sự thật không phải thế." 



Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, trong lòng Dạ Dật Phong nhất thời bị một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt bao phủ, cắn răng gằn từng chữ: "Nói như vậy là sao?" 



"Trước khi vào Tụ Tiên trà lâu, thuộc hạ của ta nói cho ta biết..." Năm ngón tay Hiên Viên Diễm gõ gõ mặt bạn: "So với trung thành hộ chủ, hình như thuộc hạ của ngươi thích ngủ hơn." 



Dạ Dật Phong không ngốc, hắn đương nhiên hiểu được ý ở ngoài lời của Hiên Viên Diễm. Hiên Viên Diễm châm chọc hắn rằng bọn thuộc hạ mai phục bên ngoài của hắn đã hôn mê rồi. Tim hắn run lên, máu khắp người như đông lại, hai mắt khó tin nhìn Hiên Viên Diễm. 



-- Không thể nào! 
-- Phía sau hình thêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc ẩn giấu âm mưu gì? Chỉ có điều hình thêu mặt trời, tử long và rùa đen không buồn cười đến mức đó chứ? 



Dạ Dật Phong mang vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt lởn vởn sương mù nhìn Hiên Viên Diễm cười ra nước mắt ở đối diện. Dường như Hiên Viên Diễm đã nhận ra ánh mắt của Dạ Dật Phong, chuyển điệu cười "ha ha" thành cười nhẹ "phì phì", nâng tay lau nước mắt, đồng thời nghiêng đầu: "Thứ lỗi thứ lỗi, ta thất lễ trước mặt Thái tử rồi. Ta thề, ta thực sự không muốn cười to trước mặt Thái từ, nhưng hình thêu của Nguyệt nhi, nếu ta không cười to, ta sẽ đột tử mất." 



"Tại hạ ngu muội, kính xin Thụy vương chỉ rõ hình thêu của Thụy vương phi..." Dạ Dật Phong nhìn lại hình thêu trên khăn lụa lần nữa, vẫn không hiểu nổi nguyên do Hiên Viên Diễm cười như điên, ôm quyền hỏi: "Đến tột cùng có huyền cơ gì làm ngươi cười to như vậy?" HNTB.dđLQĐ



"Ta có tài đức gì để có thể chỉ rõ cho Thái tử Thương Nguyệt đây?" Hiên Viên Diễm cười đến đỏ mặt, trả lời: "Người chân chính có tư cách chỉ rõ cho Thái tử Thương Nguyệt là Nguyệt nhi của ta." 



Hiên Viên Diễm vừa dứt lời -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vuốt chiếc kim, lắc lắc tấm vải lụa đã thêu trước mặt Dạ Dật Phong: "Thải tử, ngươi thật sự muốn biết vì sao Diễm lại cười to sao?" 



Mặt Dạ Dật Phong chuyển sang xanh lét, gân xanh nổi lên dữ dội, cắn răng trả lời từng chữ: "Khiêm tốn xin chỉ rõ." 



Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét ngang bàn tay phải tràn đầy ánh sáng bảy màu qua hộp gấm trên bàn. Những chiếc kim trong hộp gấm và trên tay nàng đồng loạt đâm vào ba huyệt vị trên cơ thể Dạ Dật Phong. Tốc độ găm kim của nàng vốn đã nhanh, lại có thêm linh lực phụ trợ khiến Dạ Dật Phong cũng không biết nàng ra tay như thế nào. HNTB.dđLQĐ



Rầm -- Dạ Dật Phong ngã khỏi ghế, đồng thời tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng theo gió truyền tới: "Hiện tại ngươi đã biết... tại sao Diễm lại cười to chưa?"