Đặc Công Tà Phi
Chương 263 : Có khổ khó nói
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
Vô số cấm vệ quân Tây Thần xông vào phòng như thủy triều, đồng thời Tiêu Hàn giả dạng thuộc hạ của Dạ Dật Phong rút một chiếc roi bạc dài có khắc hình khói tím của Thương Nguyệt ra.
"Thái tử, sao lại thế này? Chuyện giết Tư Đồ Kiệt rất bí mật, cấm vệ quân Tây Thần sao biết được vậy?" Kêu lên một tiếng sợ hãi, bóng dáng Tiêu Hàn chợt lóe, cầm roi bạc đứng trước mặt Dạ Dật Phong, bày tư thế hành tung giết người bị bại lộ nên trung thành bảo vệ chủ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng giả dạng làm thuộc hạ của Dạ Dật Phong, ống tay áo xoay tròn, trong lòng bàn tay có thêm một chiếc roi bạc khắc hình khói tím: "Thái tử, địch nhiều ta ít, e là bốn người chúng ta muốn đột phá vòng vây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Tối nay, giúp Thái tử đoạt mạng Tư Đồ Kiệt, bọn thuộc hạ chết không đáng tiếc. Hãy để trước khi chết, bọn thuộc hạ vì Thái tử làm chuyện cuối cùng, mở đường máu để Thái tử an toàn rút lui!" Đồng thanh nói xong, hai người đứng hai bên Dạ Dật Phong, bày ra dáng vẻ cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ chủ tử rút lui an toàn.
Tư Đồ Kiệt trời sinh đa nghi, làm việc cực kì cẩn thận. Trừ thủ lĩnh cấm vệ quân biết khách sạn Như Ý là sản nghiệp của Môn chủ Quỷ Chú môn, mà Môn chủ vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối thật ra là Tư Đồ Kiệt, các cấm vệ quân còn lại không hề biết chuyện này.
Chạy như điên lên tầng, thấy thuộc hạ Quỷ Chú môn, cũng chính là Chưởng quỹ, tiểu nhị và hộ vệ sát thủ của khách sạn Như Ý bị chết thảm không nỡ nhìn, tim bị móc khỏi ngực, cổ họng đều cắm một thanh chủy thủ hình khói tím. Giờ đây vào phòng lại thấy Tây Thần đế bị móc hai mắt, gân cổ tay và gân chân bị cắt đứt, cổ bị xiết bởi một chiếc xích bạc, trái tim bị quạt trúc xuyên qua. Nhưng... đối với tướng chết thê thảm không nữ nhìn của Tây Thần đế, Thái tử Thương Nguyệt hình như còn chưa thỏa mãn, vẫn đứng trước mặt Tây Thần đế, dùng roi bạc đâm thủng bụng Tư Đồ Kiệt, tựa như không thể chặt Tư Đồ Kiệt thành trăm mảnh thì không thể vơi bớt nỗi hận trong lòng mình vậy. Sau đó lại nghe thấy ba thuộc hạ của hắn nói đã bị bại lộ hành động giết người, không kịp hủy thi diệt tích, muốn liều chết đỡ chủ tử rút lui bình yên vô sự -- Hai mắt thủ lĩnh cấm vệ quân đầy tơ máu, lập tức giận dữ hét: "Dạ Dật Phong, ngươi giết Tây Thần đế, Tây Thần quốc tối nay không chỉ muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu mà còn muốn Thương Nguyệt quốc chôn cùng!"
Thủ lĩnh cấm vệ quân vừa dứt lời, các cấm vệ quân trợn mắt nghiến răng, lửa hận ngút trời, lập tức vây quanh Dạ Dật Phong và ba "thuộc hạ" của hắn đến nỗi nước chảy không lọt, loạt xoạt giơ đao trong tay lên.
"Tây Thần đế --" Các cấm vệ quân bên ngoài nghe thấy tin Tây Thần đế đã chết, đau khổ cao giọng thét lên một tiếng rồi giơ mũi đao về phía cửa chính.
Đôi mắt Dạ Dật Phong phẳng lặng không chút dao động, lướt qua các cấm vệ quân đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình -- Sau đó, hắn hơi cúi đầu, kéo roi bạc quấn trên tay ra rồi rút lại quạt trúc xuyên tim Tư Đồ Kiệt. Hắn khom lưng, xốc một góc chăn trên giường lau sạch máu tươi dính trên quạt, dời bước ngồi xuống bên bàn gỗ.
Giờ phút này Dạ Dật Phong rất muốn nói với các cấm vệ quân: Có lời, cho dù tận tai nghe thấy; có chuyện, cho dù chính mắt nhìn thấy, cũng không chắc hẳn là sự thật. Tây Thần đế của các ngươi không phải do ta giết, oan cho ta, ta bị người khác giá họa đó.
Nhưng, nói thì có tác dụng gì? Giờ đây có cho hắn một trăm cái miệng, không, cho hắn một vạn cái miệng cũng không thể giải thích rõ. Ngoài lão thiên gia tin hắn, còn lại bất cứ ai thấy một màn trước mắt này đều sẽ cho rằng hắn là hung thủ. Bất luận hắn thừa nhận hay phủ nhận, tóm lại cái danh hung thủ giết người của hắn không thể gột sạch. Đã như vậy, chi bằng thừa nhận cho xong. Nếu không... sợ rằng Thái tử Thương Nguyệt hắn lại có thêm một danh hiệu tiểu nhân vô sỉ dám làm không dám nhận.
Dạ Dật Phong mở quạt, khẽ đung đưa, đồng thời khẽ nói: "Đúng vậy! Ta giết Tây Thần đế đấy, muốn ta nợ máu trở bằng máu thì động thủ đi!"
Một tiếng "rầm" vang dội, đợi mắt cấm vệ quân dần dần sáng trở lại, bóng dáng bốn người Dạ Dật Phong đã biến mất. Trên trần nhà bị thủng một lỗ to...
Ngoài khách sạn Như Ý -- Cấm vệ quân nghe thấy động tĩnh, lập tức nhìn về phía trước, trông thấy ba bóng đen, một bóng xanh thoát ra từ nóc khách sạn, nhảy lên không trung như chim bay. Các cấm vệ quân ném đuốc đốt rơm rạ và củi trên mặt đất; số khác nhảy lên, đuổi theo bốn bóng người kia. Cung tiễn thủ thả dây, đầu tên tẩm kịch độc trí mạng dày đặc bắn lên không trung.
Ứng phó với đám tên như mưa này, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mà nói quá dễ dàng. Chỉ là đã diễn thì phải diễn trọn vẹn, nếu một khắc cuối cùng bỗng lộ thực lực, chẳng phải tối nay phí sức rồi sao?
Vì vậy -- Hai người giả bộ khinh công không bằng Dạ Dật Phong, cố ý theo đuôi hắn, không chút để ý nhìn nhau rồi thúc nội lực truyền âm: "Dạ Thái tử, nếu không muốn làm con nhím, phiền ngươi vung tay lên để các cấm vệ quân biết một chút về nội lực xuất thần nhập hóa của ngươi chứ? HNTB.dđLQĐ
Suy nghĩ của ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao Dạ Dật Phong có thể không hiểu? Lấy bản lĩnh của hắn, phát huy khinh công tránh mưa tên không khó, nhưng nếu muốn thành công đánh tan mưa tên thì không phải chuyện dễ dàng. Tiêu Hàn không nói, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm muốn đánh tan mưa tên tuyệt đối dễ như búng tay. Sở dĩ bọn họ muốn mình vung chưởng vì không muốn để lộ võ công thực sự, để lại sơ hở cho cấm vệ quân hoài nghi, cho nên mới mượn mình phá mưa tên này.
Mà hắn còn có thể làm gì? Cho dù hắn không phối hợp, chỉ cần Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đẩy khí lưu cho mình, hai tay không muốn vung cũng phải vung.
Dạ Dật Phong phất tay, hai người kia cũng đồng thời phất tay. Vài nguồn khí lưu cường đại lập tức lấy sức mạnh ùn ùn kéo đến đánh tới mưa tên và cung tiễn thủ.
"Loong coong", tiếng sét đánh vang dội trong bóng đêm. Bóng dáng cấm vệ quân nặng nề rớt xuống mặt đất, đao trong tay cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Xung quanh khách sạn Như Ý, rơm rạ và củi bị thiêu đốt, lửa mạnh hừng hực ngút trời, trong nháy mắt thiêu tất cả thành tro. Mũi tên bỗng chốc quay ngược lại, toàn bộ đâm vào bức tường của khách sạn, biến thành tổ ong lỗ chỗ. Mà bóng dáng bốn người Dạ Dật Phong đã biến mất vô hình vô bóng. HNTB.dđLQĐ
Dưới ánh trăng -- Trên đường lớn ngoài khách sạn Như Ý để lại từng đám cấm vệ quân và cung tiễn thủ nằm cứng ngắc, mắt dại ra nhìn trời, sắc mặt trắng bệch hơn nhìn thấy quỷ