Đặc Công Tà Phi

Chương 272 : Tương kế tựu kế

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Trời chiều ngả về tây, trước khi hoàng hôn buông xuống. Ráng mây xinh đẹp đầy trời, đỏ như lửa nhưng không làm chiến trường máu chảy thành sông tăng thêm chút ấm áp nào. Cơn gió thổi từng hồi mạnh tựa như không đành lòng tận mắt chứng kiến chiến trường thây nằm khắp nơi, tản ra tiếng rên rỉ buồn bã thê lương. HNTB-dđLQĐ



Chợt -- Phía nam dòng suối giữa ranh giới hai nước bỗng phát ra tiếng bánh xe thiết lăn "lộp cộp". Ba nhóm bộ binh của Thương Nguyệt đang đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay (xe cút kít), chậm chạp và nặng nề đi về phía chém giết hỗn loạn buổi sáng.



Cùng lúc đó, phía bắc dòng suối cũng có ba nhóm bộ binh Tây Thần đẩy vài trăm chiếc xe đẩy tay chậm chạp đi về phía chiến trường lúc sáng. 



Khoảng cách dần rút ngắn, binh lính hai nước dừng xe lại, phẫn nộ nhìn nhau rồi đều khom lưng cúi đầu, lặng lẽ tìm thi thể đồng đội đã tử trận. 



Xe đẩy tay của hai nước đều cắm một lá cờ  màu đỏ. Lúc hai bên ngưng chiến, cờ màu đỏ sẽ xuất hiện. Cho dù hai quân hận nhau tận xương tủy, nhưng lúc chạm mặt nhau thấy cờ đỏ thì tuyệt đối sẽ không giết hại đối phương, bởi vì lá cờ đỏ này là cờ tế anh. Cái gọi là cờ tế anh -- lúc ngưng chiến, trước khi nhặt xác chiến hữu đã tử trận thì cắm lá cờ truy điệu những linh hồn anh dũng. Nếu mặc cho thây ngổn ngang khắp đồng thì không lâu sau sẽ phát sinh dịch bệnh kinh khủng. Vì vậy, thừa dịp ngưng chiến, đôi bên sẽ sai vài nhóm chở những chiến hữu đã tử trận đi đào hầm chôn bọn họ. 



Quân quy của bốn nước có lẽ đều có sự khác nhau. Nhưng có một điều giống hệt nhau -- nhiệm vụ của đội ngũ nhặt xác chỉ có xử lí thi thể, cho dù đụng phải đội ngũ nhặt xác của quân địch cũng tuyệt đối không được động vũ lực. Người vi phạm quân lệnh, giết không tha! Quân quy cũng có quy định rằng vì ngăn cản dịch bệnh phát sinh, cũng vì nhặt xác binh lính nên phải xử lí thi thể thật tỉ mỉ, để cho những binh lính đã tử trận sớm an yên nơi đất cát. 



Thời gian tích tắc trôi qua -- Binh lính nhặt xác nghiêm túc tìm khiến những thi thể chiến hữu đã tử trận, sau đó xếp họ lên xe đẩy tay, đẩy xe qua đẩy xe lại, chở tất cả thi thể vào trong hố sâu đã đào sẵn rồi lấp đất chôn... 




Đại quân Tây Thần đã thua một trận, nếu phản công này còn thất bại, rước thêm một lần thương vong nữa, nhất định tinh thần sẽ rớt xuống đáy vực, còn so sánh được với quân Thương Nguyệt sao? Nếu các ngươi không đấu hại lẫn nhau, Tiêu Hàn đã điều động đại quân Bắc Dực sao có thể cao giọng xuất hiện? Cho nên hãy để phu thê chúng ta hoạt động gân cốt một chút, thăng cấp cuộc phản kích của các ngươi thành trò đùa hai bên tổn hại đi! Thay vì tam quốc đấu đi đấu lại nhiều năm, tốn biết bao nhiêu tế bào não mà vẫn không thể thống nhất thiên hạ, chẳng bằng cho hoàng triều Long Diệu trước giờ không có dã tâm thống nhất tam quốc, vậy là công bằng rồi. Tối nay, phu thê chúng ta sẽ cố gắng cho vở kịch hai bên tổn hại này một dấu chấm viên mãn. Ước chừng sớm nhất là sáng sớm mai, chậm nhất là hoàng hôn ngày mai, Tiêu Hàn và đại quân Bắc Dực sẽ xuất hiện. Đợi đến khi tam quốc tập trung, đó là lúc đại quân Long Diệu ra ngoài thu lưới... 



Trong lúc đại quân Tây Thần dập tắt chiếc đèn lồng cuối cùng, cách quân doanh Thương Nguyệt mười dặm, lặng yên đến gần thì trong chiếc lều lớn nhất ở quân doanh Thương Nguyệt -- Bàn gỗ thấp đặt một mảnh giấy nhỏ, có thể thấy rõ hàng chữ được viết một cách xiên xiên vẹo vẹo. HNTB-dđLQĐ Chữ này xấu như thế vì thám tử không mượn được ánh trăng, chỉ có thể dựa vào cảm tính để vung bút viết loạn trên giấy: Bẩm Thái tử, vừa tới giờ tý, đại quân Tây Thần đột nhiên thừa dịp tối ra ngoài, đoán chừng bọn họ muốn đánh lén quân doanh, cẩn thận! 



Hàn tướng quân nhận được thư, lập tức đem mảnh giấy vào chiếc lều lớn nhất giao cho Dạ Dật Phong, muốn bàn bạc với Thái tử làm sao để ứng phó với hành động đánh lén của Tây Thần. Vậy mà, sau khi liếc nhìn hàng chữ như chó bò trên mảnh giấy, Dạ Dật Phong không những không vội vã bàn bạc đối sách với Hàn tướng quân mà ngược lại còn không nhanh không chậm pha một ấm trà. 



Giờ phút này -- Dạ Dật Phong ngồi bên trái bàn gỗ thong thả uống trà. Bên phải bàn gỗ, Hàn tướng quân ngồi đối diện không còn tâm tư uống trà, sốt ruột vò đầu bứt tai. Trong hồ lô của Thái tử rốt cuộc chứa thứ gì? Theo ước lượng, không lâu nữa đại quân Tây Thần sẽ đến quân doanh Thương Nguyệt, Thái tử còn có nhã hứng uống trà, không đáp lại sách lược nghênh chiến của hắn. 



"Thái tử, người đừng uống nữa! Tối đa nửa canh giờ nữa, đại quân Tây Thần sẽ đến. Lúc đó bọn chúng ẩn trong bóng tối đánh lén quân ta ở chỗ sáng, đó là bất lợi to lớn với quân ta." Hàn tướng quân nóng nảy đến cong gãy tai, không lễ phép đoạt ly trà trong tay Dạ Dật Phong, phẫn nộ nói: "Thuộc hạ cảm thấy, sách lược đối phó tốt nhất là nhanh chóng thông báo binh lính dập tắt tất cả nến trong lều, sau đó rút lui, ẩn thân trong bóng tối mới có thể tránh khỏi cục diện bất lợi địch trong tối ta ngoài sáng."



Hàn tướng quân trước giờ trung thành như một với Thương Nguyệt, bởi vậy hành động thô lỗ của hắn không làm Dạ Dật Phong tức giận. Dạ Dật Phong chậm rãi sờ hàng chữ xiêu vẹo trên mảnh giấy, hơi cúi đầu rồi cười nhạt: "Hàn tướng quân, kẻ địch muốn ẩn chỗ tối, đánh lén quân ta ngoài sáng, sao quân ta không tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập để gậy ông đập lưng ông?"