Đặc Công Tà Phi
Chương 276 : Thuận thì sống, nghịch thì chết
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
Từng trận vó ngựa, bụi bay cuồn cuộn.
Từ bốn phương tám hướng ở sườn núi, gió sớm vốn là nhẹ nhàng lướt qua, trong thoáng chốc biến thành gió lốc điên cuồng gào thét.
Trong nháy mắt --
Từng đoàn tinh binh Phi Báo vọt đến chân núi, bỗng chốc ghìm dây cương, phong thái ngạo nghễ cưỡi trên lưng ngựa, dieendaanleequuydonn cúi đầu nhìn xuống những thương binh đã mỏi mệt của Thương Nguyệt quốc và Tây Thần quốc.
Từng dãy bộ binh cầm đao, cầm kiếm, cầm mâu, giương cao cờ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời, toàn thân tỏa ra một phong thái oai phong lẫm liệt đứng thẳng ở giữa sườn núi.
Trong đó tại một chỗ ở sườn núi, ngay phía trước đoàn tinh binh Phi Báo, là một con Hãn Huyết Bảo Mã toàn thân trắng thuần như băng tuyết Thiên Sơn, hai mắt đỏ ngầu như lửa.
Con Hãn Huyết Bảo Mã này, là ở trong số năm con Hãn Huyết Bảo Mã còn lại trên thế gian, số tuổi xếp thứ ba, cho nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đặt cho nó một cái tên -- Tiểu Tam.
Hôm nay, cưỡi trên lưng Tiểu Tam, không nghi ngờ chút nào, tất nhiên là thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn.
Tuy chỉ mặc một bộ cẩm y màu xanh lam, chưa mặc vào chiến bào màu bạc của thái tử, nhưng lúc này Tiêu Hàn lại vô cùng có khí phách, lộ rõ ra phong thái của một vương giả.
"Tướng sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần nghe đây, các ngươi đã kiệt sức, không còn lực để chiến đấu lần nữa, mà lương thực lại bị lửa lớn thiêu hủy. Cho nên, các ngươi chỉ có ba con đường có thể đi."
Đôi mắt đẹp lạnh nhạt như sương lướt qua, Tiêu Hàn chẳng muốn nhiều lời vô ích, từ trong miệng phát lời nói tàn khốc, Die nd da nl e q uu ydo n lại muốn khiến cho tất cả thương binh đã mỏi mệt nghe thấy rõ ràng, nên đã sử dụng nội lực hùng hậu truyền âm.
"Một: bị đại quân Bắc Dực của ta bắn tên mà chết; hai: bị đại quân Bắc Dực của ta vây ở nơi này, chờ đói đến chết; ba: quy hàng Bắc Dực quốc, việc đói khát có thể giải quyết, tính mạng có thể được bảo toàn!"
Gặp phải đại quân Bắc Dực đằng đằng sát khí, thế như chẻ tre, tinh thần Địch tướng quân mệt mỏi, hơi sức đã dùng hết, nhưng mà trên mặt lại cũng không lộ ra chút sợ hãi nào.
"Ta khinh --"
Địch tướng quân chậm rãi đứng lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt về phía Tiêu Hàn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiêu Hàn, có bản lãnh thì đánh một trận quang minh chính đại. Nham hiểm thiêu hủy lương thực của quân ta, uy hiếp quân ta đã kiệt sức quy hàng, làm như thế, có khác gì tiểu nhân hèn hạ chứ?"
Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn về phía nắp hộp, tầng trên của hộp nhỏ được mở ra, Ma Âm hoa xoay vòng bay vào tầng chót cùng của chiếc hộp nhỏ, trong đó được bôi một lớp thuốc bột đặc chế.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hộp nhỏ vào trong tay áo, sau khi mỉm cười nhìn Hiên Viên Diễm, cũng không mở miệng nói một tiếng "cám ơn" với Tiêu Hàn đã hết lòng tuân thủ lời hứa.
Bởi vì, đây vốn chính là một cuộc giao dịch.
Ban đầu, đúng là đã nói trước. Bọn họ thay Tiêu Hàn hóa giải kiếp số bị Ma Quân lấy máu, Tiêu Hàn phải bỏ ra cái giá là Ma Âm hoa mà hắn yêu thích, cho nên bọn họ vốn không cần nói cảm ơn.
Hai mắt Tiêu Hàn vẫn rét lạnh như băng, nhưng trong lòng lại trào lên từng đợt sóng, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, hai tay bắt chéo sau lưng bỗng chốc thả ra.
Hai mắt Tiêu Hàn khẽ nheo lại, lại một lần nữa thúc giục nội lực vô cùng hùng hậu, truyền âm thanh cực kỳ tàn khốc vào trong tai các tướng sĩ của hai nước.
"Là quy hàng Bắc Dực quốc, hay là cứng đầu tự tìm đường chết? Thời gian một khắc đã qua, đến lúc các ngươi giao ra đáp án rồi!"
Tiêu Hàn vừa dứt lời, đoàn tinh binh Phi Báo ở bốn phương tám hướng bắt đầu kéo căng dây cung.
Gió sớm đã than khóc, ánh nắng vàng hạ nhiệt.
Dường như chỉ cần có binh lính nào của hai nước Thương Nguyệt và Tây Thần đưa ra đáp án cự tuyệt, dieendaanleequuydonn lập tức sẽ bị mũi tên đoàn tinh binh Phi Báo bắn xuyên tim, xuống đường hoàng tuyền.
Có điều --
Còn chưa đợi thương binh hai nước phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Hàn lần nữa, kiêu ngạo đưa ra đáp án "Ngươi muốn giết thì cứ giết, chúng ta thà chết cũng không quy hàng!".
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt nhẹ lọn tóc bên má hồng, đôi môi đỏ mị hoặc cong lên, lại một lần nữa bật ra tiếng cười dịu dàng như suối nóng trong cốc, ngọt như bánh quế đường.
"Đại quân Thương Nguyệt, đại quân Tây Thần, đặc biệt là đại quân Bắc Dực, các ngươi đều nghe rõ đây, bổn vương phi cũng có lời nói muốn hỏi, các ngươi đến cuối cùng là quy hàng Long Diệu hoàng triều ta, hay là muốn chết không toàn thây đây?"