Đặc Công Tà Phi
Chương 302 : Ý trời trêu người
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
Nghẹn họng nhìn trân trối một hồi lâu, lúc này Vô Ngân mới hồi phục thần trí.
Hình tượng thánh khiết như tiên một đi không trở lại, đi quanh Thiên Cơ lão nhân, giọng nói Vô Ngân vô cùng kích động: "Lão nhân gia thật sự là Ma đế? Người thống trị tối cao của Ma tộc trong truyền thuyết?"
"Chớ vòng vo, đầu cũng bị ngươi làm cho choáng váng rồi!"
Cánh tay bỗng chốc duỗi ra, kéo Vô Ngân đang đi lòng vòng quanh mình đến phía đối diện, vẻ mặt Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc nói:Die nd da nl e q uu ydo n "Vô Ngân tiểu tử, lão đầu không có tâm tình đùa ngươi, lão đầu đích xác là Ma đế!"
"Thiên Cơ lão nhân, thân phận Ma đế của người, Diễm và Nguyệt nhi nhất định không biết chứ? Nếu không......"
Vô Ngân chợt híp mắt lại, miệng to gan suy đoán nói: "Ban đầu trong rừng trúc, ngươi cần gì phải lấy hình tượng người Ma tộc thần bí để xuất hiện chứ?"
Đối với tâm tư thận trọng của Vô Ngân, sau khi đưa ánh mắt tán thưởng, Thiên Cơ lão nhân mở miệng nói: "Đúng, thân phận Ma đế của lão đầu, Diễm tiểu tử và Nguyệt oa nhi quả thật không biết."
Nghi ngờ trừng mắt nhìn, Vô Ngân nghiêng đầu hỏi: "Vãn bối thật sự không hiểu, ngài và Diễm tình hơn phụ tử, vả lại thân phận Ma đế của người mặc dù làm người ta khiếp sợ, nhưng cũng không cần phải giấu giếm Diễm mà?"
"Ma đế, chỉ là thân phận quá khứ của lão đầu. Bốn mươi năm trước, mấy vạn người Ma tộc đều chết, làm thân phận Ma đế này tràn đầy hồi ức bi thương. Cho nên......"
Lạnh nhạt cười một tiếng, Thiên Cơ lão nhân giải thích: "Muốn loại bỏ hồi ức bi thương, lần nữa vui vẻ trong trời cao biển rộng, đầu tiên, lão đầu phải quên đi thân phận Ma đế của mình."
"Vì vậy, người sáng lập bang phái hiệp nghĩa Cái Bang, cũng cho chính mình là một thân phận hoàn toàn mới -- lão bang chủ Cái Bang."
Vô Ngân lập tức hiểu rõ, nói ra lời mà Thiên Cơ lão nhân chưa nói xong: "Về phần thân phận Ma đế, người dieendaanleequuydonn chôn cất nó cùng với những hồi ức không vui, tất nhiên cũng không còn cần thiết để nói với Diễm!"
"Đúng là như thế! Vậy mà, lão đầu tuyệt đối không ngờ rằng, bốn mươi năm trước, ngoài lão đầu và mấy tên hộ pháp có công lực thâm hậu ra, chất tử của lão đầu Ma quân lại vẫn còn may mắn sống sót. Tuy Ma quân biết Linh Tuyền bị hạ nguyền rủa, người của Linh cung sớm muộn sẽ gặp phải tử kiếp, nhưng......"
Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt Vô Ngân, hình như cực kỳ gian nan, chậm rãi phun ra hai chữ: "Đã muộn!"
Vô Ngân thật vất vả mới thở dài một hơi, lại bị lời Thiên Cơ lão nhân nói, sắc mặt kinh ngạc biến đổi: "Đã muộn? Có ý gì?"
"Lão đầu một mực chờ i đợi, chờ đợi có người trong Linh cung có thể đột phá thất thải linh lực trước khi Linh Tuyền khô cạn, giao Ma Châu cho người kia. Khi lão đầu biết được Diễm tiểu tử có người yêu, đã từng len lén nhìn thấy Nguyệt oa nhi, khi đó, lão đầu biết rõ hóa ra là Nguyệt oa nhi, chính là người lão đầu đợi."
"Chỉ tiếc, lúc ấy Nguyệt oa nhi còn chưa đột phá thất thải linh lực, giao Ma Châu cho nàng cũng vô dụng, cho nên lão đầu cũng chỉ có thể tiếp tục giữ lại Ma Châu. Ai biết......"
Giọng nói của Thiên Cơ lão nhân, càng nói càng chậm, càng nói càng trầm: "Trong rừng trúc, bởi vì lão đầu đến chậm một bước, dieendaanleequuydonn Diễm tiểu tử lại bị Ma quân đánh trọng thương, dẫn đến tính mạng thoi thóp chỉ còn một hơi."
Trái tim trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng, giọng Vô Ngân vô cùng run rẩy nói: "Người ngàn vạn lần không được nói cho ta biết, ban đầu Diễm bị đe dọa tính mạng, chỉ có năng lượng của Ma Châu, mới có thể cứu tính mạng của Diễm về?"
"Ý trời trêu người, sự thật đúng là như thế. Năng lượng của Ma Châu, là hy vọng duy nhất hóa giải tử kiếp sau này của Nguyệt oa nhi, nhưng khi sinh mạng Diễm tiểu tử thoi thóp, cũng chỉ có năng lượng của Ma Châu mới có thể cứu."
Trái tim rét lạnh thở dài, giọng Thiên Cơ lão nhân đầy chua sót nói: "Tử kiếp của Nguyệt oa nhi còn chưa tới, tử kiếp của Diễm tiểu tử lại gần ngay trước mắt. Vì vậy, lúc ấy lão đầu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng năng lượng của Ma Châu trước, cứu tính mạng của Diễm tiểu tử về!"
Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, thân thể Vô Ngân loạng choạng một hồi, khóe môi phát run nói: "Nói như vậy, chẳng phải Nguyệt nhi hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ?"
"Sai lầm rồi!"
Lắc đầu, Thiên Cơ lão nhân gằn từng chữ một: "Không phải Nguyệt oa nhi hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ, da.nlze.qu;ydo/nn mà là Diễm tiểu tử và Nguyệt oa nhi, cuối cùng hai người chỉ có thể sống một."
Cảm xúc Vô Ngân gần như sắp hỏng mất, cả người dứt khoát ngồi xổm trên đất, mười ngón tay vò đầu nói: "Trời ạ, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"