Đặc Công Tà Phi

Chương 32 : Ra oai phủ đầu

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


Nửa tháng sau --



Ánh chiều tà chiếu rọi Thụy vương phủ, làm khung cảnh nhiễm một mảnh màu hồng.



Trong phòng ngủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thảnh thơi nằm ở trên xích đu, mà bên cạnh xích đu là hai hắc y nam tử an tĩnh đang đứng, một tên trong số đó bưng một cái khay lớn, trong khay là các loại hạt châu nhỏ với đủ màu sắc.



"Ngân Lang" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ gọi, ngón trỏ lười biếng hướng tên bưng khay ngoắc ngoắc.



"Vâng" tên gọi là Ngân Lang lập tức cung kính đáp, thân thể nửa ngồi xuống, đem vật trong khay đưa tới trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy đôi vòng tay trên cổ tay xuống, khởi động cơ quan đem lớp ngoài cùng của vòng tay mở ra, bên trong lộ ra vô số lỗ nhỏ. Tiếp, liền thấy bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng cái khay Ngân Lang bưng lên, đem những hạt châu nhỏ nhiều màu sắc bỏ vào trong các lỗ nhỏ.



"Vương phi, những hạt châu nhỏ này rốt cuộc có tác dụng gì, người vì sao phải nhét chúng vào trong vòng tay đây?" Trong giọng nói của Ngân Lang đầy vẻ không hiểu hỏi.



"Đúng vậy a, thuộc hạ cũng vô cùng tò mò. Vương phi, người giúp đỡ bọn thuộc hạ, giải thích cho chúng ta đi." Một tên khác cũng nhíu chặt lông mày xem xét những hạt châu nhỏ trong mâm, nhặt lên một viên màu xanh lá chăm chú quan sát.



"Thanh Báo, ngươi không nên bóp hỏng hạt châu màu xanh lục mà bổn vương phi tỉ mỉ điều chế phấn ăn mòn trong đó a. Ngươi nghiên cứu thì nghiên cứu, ngàn vạn đừng bóp nát nó. Nếu không đợi đến lúc cả người ngươi hóa thành một vũng máu, cũng đừng oán bổn vương phi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua tên gọi là Thanh Báo, mở miệng chậm rãi nói.
Nha đầu, nước trà mùi vị như thế nào? Khuôn mặt Hiên Viên Diễm vốn đang lạnh lùng lại nổi lên một nụ cười ôn nhu, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, nhíu mày không tiếng động hỏi.



So với nước trà của Thụy vương phủ chúng ta, mùi vị nhất định là kém xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mím môi cười một tiếng, ánh mắt không tiếng động trả lời. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng và Diễm mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng giữa họ lại có thể ăn ý như vậy. Không cần ngôn ngữ, có lúc chỉ dựa vào một ánh mắt, là có thể đoán được ý nghĩ trong lòng đối phương.



Đúng lúc này, trong gió truyền đến tiếng xe ngựa. Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười một tiếng, tiếp nụ cười của cả hai đồng thời biến mất, hai mắt lạnh nhạt theo âm thanh nhìn lại.



Đường lớn Hoàng Thành trong nháy mắt xuất hiện hai đội ngũ, dẫn đầu là hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ tinh sảo. Phía bên trái trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu nâu theo gió chập chờn, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ to "Bắc Dực". Phía bên phải trên nóc xe ngựa có một lá cờ màu xanh, phía trên dùng chỉ vàng thêu hai chữ "Thương Nguyệt".



Phóng mắt nhìn đi, sau xe của thái tử Thương Nguyệt quốc là hơn hai trăm thị vệ, mà phía sau thái tử Bắc Dực quốc lại chưa đủ hai mươi người. Đi đến trước cửa quán trà, hai đội ngũ ngừng lại. Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tiếp hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.



Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng buông ly trà trong tay xuống, nhíu chặt lông mày. Theo lý thuyết, Thương Nguyệt quốc phải đến trước Bắc Dực quốc một bước. Nhưng hôm nay hai người bọn họ lại cùng tới, như vậy thái tử hai nước là cố tình hạ uy phong của Long Diệu hoàng triều.



Lúc này, vô luận là nghênh đón thái tử nước nào trước, nhất định sẽ đắc tội với nước còn lại. Thí dụ như, trước nghênh đón Thương Nguyệt quốc sau đó nghênh đón Bắc Dực quốc, vậy thì chứng minh trong lòng Long Diệu hoàng triều Bắc Dực quốc không bằng Thương Nguyệt quốc, ngược lại cũng thế. . .