Đặc Công Tà Phi

Chương 47 : Tin tưởng của ngươi, phần thưởng của ta

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


"Cái gì?" Hiên Viên Diễm nheo mắt, dung nhan tà mị đầy kinh ngạc cùng đau lòng. Hắn không nghe lầm chứ? Tốt lắm, nàng vì sao phải cắt ngón tay của mình a, chẳng lẽ ngại trong cơ thể quá nhiều máu sao?



"Tướng quân phụ thân tới tìm ta, tin tưởng ngươi đã từ trong miệng bọn thị vệ biết được rồi chứ?" Thân thể nhỏ nhắn co rúc trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt chứa ý cười nhìn Hiên Viên Diễm.



Tối nay tướng quân phụ thân che mặt xông vào Thụy vương phủ, nếu không phải là bọn thị vệ Thụy vương phủ sớm biết thân phận của người, thì tướng quân phụ thân làm sao có thể dễ dàng tiến vào phòng ngủ của nàng đây?



"Ân." Hiên Viên Diễm hơi ngẩn ra, tiếp gật đầu một cái. Bọn thị vệ đã bẩm báo với hắn, thật ra thì hắn đối với hành động che mặt dò xét Nguyệt nhi của Thượng Quan Hạo cũng là trăm mối không cách nào giải a.



"Nếu như ta nói cho ngươi biết, thật ra là tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay. Mà nguyên nhân tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay, chỉ là muốn dùng của ta đi nghiệm chứng một chuyện. Chỉ là cụ thể là chuyện gì, ta tạm thời sẽ giữ bí mật, như vậy. . . Ngươi sẽ nghĩ như thế nào đây?" Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má Hiên Viên Diễm, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt giữ chặt cổ Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng khẽ mở cười hỏi.



Thật ra thì nàng cũng không phải không muốn nói, chỉ là viên đá thủy tinh mà mẫu thân đã qua đời để lại vì sao có thể mở Địa Hạ Cung Điện, mà máu của nàng vì sao đến sau khi trưởng thành mới có thể làm nó biến sắc, trước mắt nàng vẫn không hiểu ra sao đây.



Hiên Viên Diễm nhíu mày, tròng mắt tập trung trên khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp cười đến phong tình vạn chủng: "Nguyệt nhi nếu lựa chọn giữ bí mật, nhất định là có nguyên nhân, ta sẽ tôn trọng ý kiến của Nguyệt nhi."



"Vậy nếu như ta nói cho ngươi biết, bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện. . . Nguyệt nhi muốn, ngươi sẽ thế nào đây?" Trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra khí thế cuồng ngạo.



Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nụ cười bên môi Hiên Viên Diễm càng đậm. Lòng bàn tay cưng chìu vuốt ve đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa mắt nhìn thẳng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từng câu từng chữ nói: "Nếu Nguyệt nhi muốn bảo vật, ta liền đem hết toàn lực mang đến tay Nguyệt nhi."



"Bảo vật này có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi sẽ không sợ Nguyệt nhi lấy được nó rồi, có lẽ sẽ bất lợi đối với ngươi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ nhếch, sóng mắt trong veo lưu chuyển nổi lên chút tà mị.




Vương phi thật là không phải kiêu ngạo bình thường, khóe miệng Ngân Lang cùng Thanh Báo co giật bốn mắt nhìn nhau, đồng thời khâm phục giơ ngón tay cái lên, tiếp bóng dáng nhanh chóng chợt lóe đi theo ra ngoài.



Trời xanh vạn dặm, mây trắng xa xa. Gió sớm ấm áp quanh quẩn, ở trong ánh nắng tấu lên một khúc nhạc làm lòng người mê say.



Một hồi lâu sau --



Thân ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hiện ở một đoạn đường cực kỳ náo nhiệt, mà Ngân Lang cùng Thanh Báo đi theo hai bên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn.



Lúc mới ra khỏi vương phủ, bọn họ đã nhận ra sau lưng tối thiểu có mấy chục tên theo dõi. Nhưng dần dần, người đi theo càng lúc càng ít. Đến bây giờ, bọn họ đã khẳng định vương phi hoàn toàn bỏ rơi những người đó rồi.



Ông trời a, thổ địa a, ai tới nói cho bọn hắn biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Vương phi rõ ràng cũng chưa có mang theo bọn họ ẩn thân a, nàng căn bản là dẫn hai người bọn họ nghênh ngang đi dạo phố a, nhưng những người đó vì sao lại bị mất dấu đây?



Không nghĩ ra a, đau đầu nghĩ cũng không thông a. Ngân Lang cùng Thanh Báo đồng thời gãi gãi đầu, thu được một bó tóc lớn. Sớm biết như thế cũng không cùng vương phi đi Ảo Ảnh cung rồi, vốn là muốn trộm học kỹ xảo ẩn thân của vương phi. Kết quả không chỉ không có học trộm được bản lĩnh, mà tế bào não còn chết vô số.



"Kỳ quái, hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt dừng bước, nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi nào đó.



"Vương phi, sao vậy?" Ngân Lang cùng Thanh Báo kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó đồng thời nhìn theo ánh mắt nàng. . .