Đặc Công Tà Phi

Chương 7 : Thuật dịch dung

Ngày đăng: 21:34 21/04/20


Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ngày mai gặp lại? Gặp cái gì mà gặp? Nàng cùng hắn rất quen sao?



"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi. . ." Tiếng kêu sợ hãi cùng nóng nảy lần nữa xuyên thấu không khí, quanh quẩn bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



"Nơi này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt về phía trước, lạnh nhạt đáp lại.



"Nguyệt nhi, hình như là thanh âm của Nguyệt nhi." Trong nháy mắt, vô số thị vệ xách theo đèn lồng đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà người dẫn đầu tướng mạo anh tuấn, một nam tử trung niên vọt lên, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực thật chặt. Đối với hành động của nam tử trung niên Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có kháng cự, trí nhớ trong đầu nói cho nàng biết, người này chính là tướng quân Thượng Quan Hạo.



"Nguyệt nhi, ngươi hù chết phụ thân rồi, hù chết phụ thân rồi!" Thượng Quan Hạo ánh mắt lấp lánh, thân thể run rẩy thì thầm nói. Tối nay, hắn đang nằm tại trên giường cầm cây trâm ngọc của người vợ quá cố mà nhớ người, thì bỗng chốc một âm thanh vang lên, một cái phi tiêu cùng với một tờ giấy phá cửa sổ mà bắn vào đầu giường của hắn. Phủ tướng quân luôn luôn đề phòng nghiêm ngặt, làm sao lại có thể có người xông vào mà không bị phát hiện? Điều này không khỏi làm Thượng Quan Hạo thất kinh. Nhưng, khi hắn nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy kia thì sắc mặt lại biến thành trắng bệch. Trên tờ giấy viết: Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bắt, nhanh đến rừng cây bên cạnh hồ Thương Linh cứu nàng.



Việc này tuyệt đối không thể nào, Nguyệt nhi ở trong viện, luôn luôn đều do thị vệ võ công cao cường nhất bảo vệ, làm sao có thể có người không kinh động bất kỳ người nào bắt Nguyệt nhi đi đây? Thượng Quan Hạo vội vàng mặc lại quần áo rời phòng ngủ, trước đến viện của Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét tình hình. Khi hắn bước một bước vào viện, liền thấy la liệt thị vệ bị hôn mê nằm trên đất, hắn lập tức bị sợ đến hồn bay phách tán. Hắn đã hoàn toàn mất đi ái thê, hắn không cách nào chịu đựng nỗi đau khổ mất đi Nguyệt nhi nữa, vì vậy hắn lập tức thống lĩnh một đám thị vệ chạy vào trong rừng cây.



"Phụ thân người đừng lo lắng. Nguyệt nhi không phải vẫn rất tốt sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi nói, từ sự sợ hãi của Thượng Quan Hạo, nàng có thể cảm nhẫn Thượng Quan Hạo đối với chủ nhân thân thể này đúng là thật lòng yêu thương. Có một mái nhà vẫn là khát vọng sâu trong nội tâm nàng, lần này xuyên qua mặc dù cũng nàng không mong muốn, nhưng nếu vì đó mà có một phụ thân cực kỳ sủng ái mình, có lẽ cũng coi như là không uổng công chuyến này.



"Nguyệt nhi, ngươi có bị thương không? Nếu như bị đau ở đâu, nhất định phải nói cho phụ thân biết a!" Thượng Quan Hạo nhanh chóng buông lỏng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cẩn thận kiểm tra toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói càng giống như dỗ dành một đứa bé.
"Tướng quân ra lệnh cần tuân thủ, tiểu thư ra lệnh thì có thể làm trái sao? Các ngươi lập tức đi ra ngoài cho ta!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt có loại kích động muốn nói tục. Nàng biết Thượng Quan Hạo làm như vậy hoàn toàn là có ý tốt, hắn lo lắng mình sẽ lần nữa bị người bắt cóc. Nhưng hắn cũng không cần phải khiến viện cùng phòng ngủ đầy thị vệ chứ? Nàng hiện tại nghiêng người hay đi lại trong phòng ngủ, đều là một chuyện hết sức khó khăn. Nàng. . . Có thể không nổi điên sao?



"Nhưng. . ." Bọn thị vệ đồng thời cúi đầu xuống.



"Lập tức đi ra ngoài cho ta, không nên ép ta phải nổi giận!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nặn ra lời này. Bọn thị vệ canh cửa ngẩng đầu yên lặng liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ chen nhau vọt ra khỏi phòng ngủ. Người nào không biết trong phủ địa vị của tiểu thư là lớn nhất, lời của tướng quân có thể không nghe, nhưng lời nói của tiểu thư nhất định phải nghe.



Im lặng trợn trắng mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến lên đem cửa phòng ngủ đóng chặt, sau đi đến trước gương đồng trên bàn trang điểm, trong gương phản chiếu gương mặt một tiểu nha đầu xa lạ cực kỳ xấu xí. Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, sau đó đem mặt càng thêm gần sát với gương đồng.



Ở trong rừng cây nàng cũng cảm giác trên mặt có gì đó khác thường, lúc đầu nàng cho là do trên mặt dính đầy bùn đất. Nhưng sau khi nàng dùng nước rửa sạch khuôn mặt, cảm giác khác thường vẫn tồn tại, nàng liền khẳng định gương mặt này tuyệt đối có vấn đề. Nếu nàng không có đoán sai, gương mặt này hẳn là đã bị dịch dung. Nàng luôn luôn cho là mình đối với thuật dịch dung đã đạt tới cảnh giới cao rồi, nhưng hôm nay gương mặt này rõ ràng nói cho nàng, thì ra là trên đời còn có người có thuật dịch dung cao minh hơn nàng.



Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hồi tâm trạng, mười ngón tay từ từ vuốt ve nổi lên cả khuôn mặt, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ ngừng lại. Cánh tay chậm rãi nâng lên, làn da mỏng manh tinh xảo từ trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tróc xuống.



"Hí. . ." Gương mặt phản chiếu trong gương nhất thời làm nàng khiếp sợ thở ra một hơi lãnh khí. Đây là một gương mặt không tỳ vết giống như từ ngọc khắc mà thành, cũng làm bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ tự ti mặc cảm. Nhưng, làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiếp sợ cũng không phải là gương mặt tròn hoàn mỹ này, mà là gương mặt này chính là thuộc về nàng đó a?