Đặc Công Tà Phi

Chương 92 : Mọi người ngổn ngang trong gió

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


Màn đêm đen kịt, bị lửa đỏ thiêu đốt trông vừa xinh đẹp vừa thê lương.



Gió lạnh run rẩy gào thét, giống như là tiếng khóc than của vạn vật khi bị cháy thành tro tàn, cũng như tiếng kêu rên tuyệt vọng trước khi chết.



Đột nhiên đầy trời khói đen cùng ánh lửa làm người sợ hãi, đương nhiên cũng làm cho các tướng sĩ Hổ Báo Doanh có chút cảm giác không rõ.



Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Bọn họ trừng lớn hai mắt nhìn bốn phương tám hướng xung quanh, nhìn ra phương hướng lửa cháy tới chính là nơi họ đang đứng, toàn bộ bọn họ biến sắc mặt.



"Vương gia, đại sự không ổn! Khương thái hậu đang phóng hỏa đốt núi, muốn thiêu chết chúng ta." Ngân Lang vội vàng chạy tới trước lều, có chút hoảng sợ bẩm báo.



Ngân Lang vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, tươi cười thảnh thơi, nhẹ nhàng chậm rãi từ trong lều đi ra.



"Vương gia, ngài mau nhìn xem." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh đồng thanh hô lên, ngón tay cũng chỉ vào ngọn lửa đang lan đi nhanh chóng.



Hai mắt Ngân Lang và Thanh Báo nhìn đám lửa, mở miệng cẩn thận hỏi: "Vương gia, này phải làm thế nào? Trận hỏa này đang điên cuồng lan đến đây, chỉ sợ chúng ta muốn tránh cũng không thể a."



"Hoảng cái gì mà hoảng? Khương thái hậu nếu đã chuẩn bị ánh lửa xinh đẹp như thế cho chúng ta, các ngươi phải bình tĩnh hảo hảo thưởng thức một phen." Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhếch môi, lười biếng dựa vào Hiên Viên Diễm, cười cười nhìn trận hỏa trước mắt.



"Nguyệt nhi nói rất đúng, mọi người không ngại nhàn nhã thưởng thức đi, trăm ngàn lần đừng cô phụ dụng tâm lương khổ của Khương thái hậu." Hiên Viên Diễm không chút để ý quét qua ngọn lửa, lạnh nhạt nói.



"Hí. . ." Trong nháy mắt vô số tiếng hít khí vang lên, khóe miệng chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh run rẩy nhìn về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



Đây là cái tình huống gì a? Trong trường hợp nguy hiểm như thế, vương gia và tiểu vương phi còn bảo bọn họ tĩnh tâm thưởng thức lửa?



Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Trận hỏa này tốc độ như sét đánh, lan ra theo bốn phương tám hướng tập kích đến, cho dù bọn họ đều là những người dũng mãnh thiện chiến, nhưng đối mặt với biển lửa vô tình, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục trốn không thể trốn, tránh không thể tránh a?



Hoàn toàn không nhìn tới nghi hoặc trong mắt các tướng sĩ, Hiên Viên Diễm nắm lấy eo nhỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng cười nói: "Nguyệt nhi, tướng sĩ Hắc Ưng Doanh của tướng quân phụ thân của nàng đợi lâu như vậy, rốt cục có thể hoạt động gân cốt rồi."
Một khi ngọn lửa cắn xé đến nơi này, nhất định sẽ lan rất nhanh, đến lúc đó bọn họ muốn trốn cũng không kịp. Lúc trước tứ phía đều có lửa, làm bọn họ không thể trốn. Nhưng nay chỉ có một phía có lửa, bọn họ đương nhiên có thể an toàn rút lui.



Nhưng mà Thanh Báo vừa dứt lời, thanh âm lạnh lùng lại uy nghiêm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền vang lên: "Không thể rút lui, nơi này dễ thủ khó công, vô cùng có lợi với chúng ta."



"Nhưng. . ." Thanh Báo lập tức kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu không rút lui, đợi đến lúc lửa cháy đến, chẳng phải bọn họ sẽ bị cháy thành tro sao?



"Hí. . ." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh mãnh liệt hít khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ ngổn ngang nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi đang bình thường bỗng nhiên phát điên cái gì a? Không lui lại, chẳng lẽ còn chờ lửa cháy toàn thân sao?



Hai mắt Hiên Viên Diễm cũng nghi hoặc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng ôn nhu nói: "Nguyệt nhi, nơi này quả thật dễ thủ khó công, vô cùng có lợi với chúng ta. Nhưng mà lửa đã sắp cháy đến, hiện chúng ta không đủ nước để dập lửa, e rằng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui."



"Diễm, muốn dập lửa, không nhất định cần đủ nước. Chính là lửa mà thôi, chỉ cần ta muốn diệt nó, vô cùng dễ dàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, kiêu ngạo trả lời.



Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Lời nói của Nguyệt nhi. . . Tựa hồ rất khó hiểu nga." Ánh mắt Hiên Viên Diễm có chút khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



Nếu Nguyệt nhi đã khẳng định như thế, nhất định là nắm chắc có thể dập lửa. Nhưng điều hắn không nghĩ ra là, ngoại trừ nước có thể dập lửa, rốt cuộc còn phương pháp gì có thể dập lửa a?



Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch tạo thành một đường cong yêu diễm, nàng không trả lời Hiên Viên Diễm, đưa tay lên cao, dùng ngón tay cảm nhận gió.



Sau khi cảm nhận được gió, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nói: "Ngân Lang, lập tức cho mười binh lính cầm đuốc, chạy lên phía trước cách năm mươi thước phóng hỏa."



"Gì?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Ngân Lang thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. Sẽ không phải hắn nghe lầm đi, tiểu vương phi vừa nói cái gì?



"Hí. . ." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh có cảm giác ngổn ngang trong gió, cơ mặt co quắp cùng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



Có lầm hay không a, tiểu vương phi ghét bỏ ngọn lửa địch nhân châm lên chưa đủ mãnh liệt, muốn bọn họ châm lửa phía trước cách năm mươi thước để thiêu cháy máu thịt bọn họ sao?