Đặc Công Tà Phi

Chương 99 : Thánh thủ y vương

Ngày đăng: 21:35 21/04/20


Edit: Thu Thuyền



Beta: Alligator



Trong phòng ngủ, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt đất, ánh nến đỏ tươi chập chờn, gió đêm lặng lẽ lọt qua khe cửa, ánh trăng cùng nến dây dưa tạo thành một bức màng mỏng, cùng nhau ngâm nga ca hát vui đùa.



Giờ phút này –



Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi trước bàn, ngón tay cầm ngòi búp trá trị xa xỉ, nhẹ nhàng đặt búp xuống giấy tuyên thành ở trên bàn.



Cách đó không xa trên một cái giường tinh xảo, Hiên Viên Diễm lười biếng dựa lưng ở trên giường, nghiêm túc lột vỏ quả nho, đem từng trái nho lột sạch sẽ, nhẹ nhàng bỏ vào trong khay ngọc.



Tiểu Kim chồn Cầu Cầu đang nằm trên đùi Hiên Viên Diễm, nhìn chằm chằm khay ngọc mà chảy nước miếng, mỗi một quả nho đều làm nó thèm thuồng. Ô ô ô…quả nho thơm ngọt, màu nho trong suốt, thật muốn lập tức nhào qua bỏ chúng vào bụng nha.



Móng vuốt nho nhỏ hướng miệng đang chảy nước miếng lau lau, Cầu Cầu hai mắt đảo quanh nhìn nhìn quả nhỏ được bóc sạch sẽ trên khay.



Cầu Cầu hơi ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt đen láy liếc trộm Hiên Viễn Diêm đang chăm chú bóp vỏ quả nho trên tay một cái. Cầu Cầu vốn là đang giơ móng vuốtnho nhỏ lau nước miếng, bắt đầu thận trọng hướng khay ngọc. Không được, nó thật sự là nhịn không được rồi, nó phải trộm được vài quả nhỏ trong khay mới giảm đi sự háu ăn của nó.



Vèo, Cầu Cầu lặng lẽ hướng khay ngọc từng chút từng chút một, thời điểm sắp lấy được, Hiên Viên Diễm thẳng tay hướng trên người Cầu Cầu.




Ngón tay ngọc thon dài cầm bút tiêu sái xoay xoay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cong khóe môi lên nói: “ Chỉ cần xác nhận được Tả Thừa Tướng chính xác là do Thương Nguyệt quốc phái đến Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián, như vậy chúng ta có thể trình diễn một tiếc mục ném đá dấu tay thật hoàn mỹ. Không chỉ có thể thuận lợi diệt trừ Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ chấm dứt hậu loạn, lại có thể thành công kết thúc lời dị nghị của bách tính."



“Chỉ tiếc, Kim Phỉ Thúy rơi vào tay Tả Thừa Tướng. Không lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù xác nhận hắn chính là gian tế do Thương Nguyệt quốc phái tới, tạm thời không thể vạch trần thân phận của hắn. Nếu không, hắn nhất định sẽ lén trốn về Thương Nguyệt quốc.” Hiên Viên Diễm mở miệng trả lời, đồng thời ném quả nho thứ ba vào miệng Cầu Cầu.



“Diễm, ta chưa từng nghe chàng nhắc đến mẫu phi, lúc ta tiến vào cung hình như cũng chưa thấy qua mẫu phi của chàng. Bà ấy…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vì sao Kim Phỉ Thúy và tánh mạng của bà có liên quan?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ quay bút, hởi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Diễm.



“Hai năm trước, mẫu phi mắc một loại bệnh rất kỳ lạ, ngay cả ngự y trong cung cũng hết cách. Ta và Ly tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ, chuẩn đoán bệnh cho mẫu phi cũng không có cách. Bọn họ đều nói, dựa theo tình hình phát triển của bệnh, tánh mạng của mẫu phi nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong năm năm. Vì khống chế bệnh tình của mẫu phi, ta đem mẫu phi an bài đến một nơi bí mật tiến hành trị liệu. Chỉ là ta dùng hết tất cả các biện pháp, mẫu phi vẫn như cũ…”



Hiên Viên Diễm tay run run bóp chặt quả nho, tiếp tục chậm rãi nói: “ Trên đời này, người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh lạ trên người mẫu phi, cũng chí có Thánh Thủ Y Vương thôi. Chỉ là Thánh Thủ Y Vương mười năm trước trong giang hồ đã không còn tung tích, không ai biết tung tích của hắn. May mắn, thời điểm Thánh Thủ Y Vương còn hành tẩu giang hồ, đã từng thiếu ân huệ của Tiên Hoàng. Bởi vì ân huệ đó, Thánh Thủ Y Vương cho Tiên Hoàng một Kim Phủ Thúy, mà bên trong Kim Phỉ Thúy có chỉ nơi ở của hắn. Hắn có nói với Tiên Hoàng, nếu ngày sau Tiên Hoàng cần hắn trả ân tình này, chỉ cần mang theo Kim Phỉ Thúy đi tìm hắn.”



“Nói cách khác…tánh mạng của mẫu phi chàng chỉ còn lại ba năm. Cho nên, chàng nhất định phải lấy cho bằng được Kim Phỉ Thúy tìm những địa điễm mà hắn đến, mới có thể tìm được Thánh Thủ Y Vương đi cứu mẫu phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, mắt ngọc khẽ chuyển nhìn Hiên Viên Diễm.



“Ừ” Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu cười.



Nhìn thấy được nụ cười nhàn nhạt lại ôn nhu mang theo lo lắng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn môi nói: “ Diễm, ta muốn…chàng không cần gắp gáp lấy Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng. Bởi vì, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, ta có thể nói cho chàng biết.”



“Nguyệt nhi ý của ngươi là…” Hiên Viên Diễm thần thái khẽ chấn động, ánh mắt đen lấy sung sướng nở nụ cười nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt...