Đặc Thù Không Gian

Chương 111 : Ngũ Cầm Hí

Ngày đăng: 17:13 18/04/20


- Đến tột cùng đây là nơi nào.



Long Vũ khẽ nhíu mày, đánh giá chung quanh một lần, nhưng không hề có một chút phát hiện nào. Nhưng hắn một một loại cảm giác rất huyền diệu. Không gian này tuy rằng xa lạ, nhưng lại không có một chút khí tức nguy hiểm nào, ngược lại còn cho hắn có cảm giác bình thản, nhẹ nhàng.



Khẽ nhảy lên một cái, Long Vũ nhẹ nhàng bay bổng trong không trung.



- Này, có ai không? Có quỷ sao? Có thần sao…?



Chơi đùa một hồi, Long Vũ cảm thấy vẫn không có một ai. Hắn hô to.



- Chủ nhân, tôi đến đây….



Vừa lúc Long Vũ dứt lời, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng thuần khiết. Ngay sau đó, một cô gái lõa thể xuất hiện trước mặt hắn, lơ lửng giữa không trung. Cô gái rất đẹp, dường như không phải là người bình thường, thân hình của nàng hoàn toàn chính là kiệt tác của lão Thượng Đế. Thân hình mảnh khảnh cân đối, hai cặp mông rất tròn và săn chắc kết hợp với bộ ngực sữa cao ngất, thực sự rất hoàn mỹ. Long Vũ chưa từng được nhìn tận mắt một cô gái lõa thể, lại là một người cực kỳ xinh đẹp. Nhất thời hắn có hai loại cảm giác them muốn xen lẫn xấu hổ.



Nhưng giọng cô gái có chút lạnh nhạt, không một chút tình cảm nào.



- Cô là ai? Cô có thể mặc quần áo vào được không?



Theo bản năng, Long Vũ nghiêng đầu qua một bên, để tránh tò mò nhìn thân thể cô gái.



- Quần áo?



Giọng cô gái vẫn lạnh lùng như thế. Trong lúc Long Vũ quay đầu, trên người cô gái đã mặc một bộ đồ hoàn toàn giống Long Vũ, một bộ áo ngủ màu tím. Mặc dù là bộ áo ngủ nam, nhưng khi mặc trên người cô gái trông vẫn vô cùng hấp dẫn.



- Cô là ai? Tôi đang ở chỗ nào vậy?



Sau khi cô gái mặc quần áo vào, vẻ mặt Long Vũ cũng lấy lại được một chút tự nhiên.



- Tôi là một máy tính hình người La Lâm. Được chế tạo từ vũ trụ kỷ nguyên năm 235. Không gian này, chính là không gian năng lượng của tôi, do tôi dùng ý nghĩ tạo ra đại sảnh này. Chủ nhân tôn kính, xin hỏi cậu có việc gì cần sai khiến?



Cô gái giải thích ngắn gọn, lập tức nói:



- Tôi đã kiểm tra thân thể của cậu. Theo số liệu phân tích, cậu thuộc loại phế vật…
La Lâm gượng gạo trả lời:



- Tôi cần thời gian để thu thập tư liệu ở thế giới này. Sau đó tôi mới có thể tính toán. Mặt khác, nguồn năng lượng của tôi hiện giờ rất thiếu hụt. Rất nhiều hệ thống công năng không thể sửa chữa được.



- Phải làm sao để cô có thể bổ sung năng lương?



Long Vũ đoán mò, có phải là sử dụng quang năng? Nếu mà như vậy, đem ra phơi nắng là ok.



- Không phải là quang năng.



La Lâm đọc ý tưởng của Long Vũ, nàng giải thích:



- Chúng tôi là máy tính hình người từ kỷ nguyên vũ trụ. Được chế tạo từ sự phát triển của gien máy tính. Nguồn năng lượng của chúng tôi được cung cấp từ đạo lực mà con người tu luyện… Trước đây, tôi đã được hấp thu đạo lực từ cơ thể của cậu, cho nên tôi mới có thể khởi động lại. Nhưng đạo lực của cậu thực sự quá nhỏ, không thể đủ cho tôi sử dụng bình thường.



Long Vũ nghe vậy, trong lòng cả kinh. Đầu tiên còn tưởng là một bảo bối, thì ra còn là một nữ vương hấp tinh.



- Chủ nhân, cậu lại sai rồi.



La Lâm sửa chữa:



- Tuy rằng tôi dựa vào đạo lực của cậu làm nguồn năng lượng. Nhưng nhờ có sự tồn tại của tôi, tốc độ tu luyện của cậu sẽ được tăng cường. Máy tính hình người tạo ra để hỗ trợ Luyện Khí Sĩ tu luyện. Sau khi nhận chủ, máy tính hình người cùng với chủ nhân đồng thời tiến hóa. Chúng ta đều trợ giúp lẫn nhau.



- Cô có thể giúp tôi được cái gì?



Long Vũ cảm thấy rằng, ngoài hấp thu đạo lực của mình ra, La Lâm chẳng giúp mình được cái gì.



- Trước khi chữa trị hệ thống, tôi có thể giúp cậu rèn luyện thân thể.



- Cô có thể nói lại một chút sự việc từ kỷ nguyên vũ trụ? Đúng rồi, còn cái người tên La Hậu kia là ai?



Long Vũ còn một chút vấn đề, cẩn thận hỏi.