Đặc Thù Không Gian
Chương 117 : Sống dựa vào nhau
Ngày đăng: 17:13 18/04/20
- Đồ lưu manh, vừa rồi anh có biết cái đầu của anh gối lên chỗ nào không?
Cô gái trợn mắt, căm tức nhìn Long Vũ, tức giận chỉ vào ngực của mình:
- Lưu manh đáng chết. Đầu của anh đã gối lên hai trái đào của tôi, lại còn để lại cả nước miếng. Thật ghê tởm
Long Vũ nhìn nhìn, đúng là chỗ đó của cô gái có dính một ít nước… đúng là do hắn để lại. Hơn nữa, mùi thơm lúc nãy, chính là từ trên người nàng phát ra. ( ôi vãi xoài)
- Khụ khụ…
Long Vũ nghiêm mặt, khẽ cười một tiếng:
- Việc này, đúng là tôi có lỗi, nhưng là ngoài ý muốn.
- Nguy rồi…
Cô gái không tiếp tục ầm ỹ nữa. Đột nhiên nàng phát hiện nơi này linh khí dồi dào. Nhìn kỹ, thì ra đã vào bên trong Huyền Cảnh.
Nhìn thấy sắc mặt của cô gái tái nhợt, trong đôi mắt hình như có vẻ hoảng sợ. Long Vũ vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Cô gái cẩn thận đánh giá xung quanh, môi hơi run run, giống như là có điều muốn nói….
Sau một hồi lâu, nàng liếc Long Vũ một cái, dữ tợn nói:
- Đều tại anh. Nếu không phải anh lôi kéo tôi vào, tôi sẽ không đi vào Huyễn Cảnh.
- Đợi một chút… Không đúng, tại sao chúng ta lại bình yên đi tới Huyền Cảnh?
Cô gái cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quái. Từ hiểu biết của nàng đối với Huyền Cảnh, trừ khi là tại thế giới thật tu luyện tới cảnh giới Tụ Linh. Nếu không mà nói, căn bản không có khả năng chịu được áp lực trong hắc động dẫn tới Huyền Cảnh.
Trong chốc lát, mưa như thác đổ, hạt mưa đỏ như máu, dị thường quỷ dị, không khác gì những giọt máu bình thường. Long Vũ nhất thời có cảm giác nôn mửa.
Những hạt mưa máu rơi xuống, lăn trên khuôn mặt gây ra cảm giác đau đớn, làm cho đi lại càng gian nan. Dưới tình huống bất đác dĩ, Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ đành phải nắm tay nhau cùng chạy.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giống như tơ lụa mềm mại. Long Vũ âm thầm kinh ngạc, cô em thiên sư này làn da thật sự mềm mại. Cũng không biết nàng ta chăm sóc thế nào. Có thể nàng cùng Tuyết Cơ giống nhau, đều là những cô gái yêu thích làm đẹp.
- Đừng có mà suy nghĩ lung tung, nêu không tôi bỏ anh lại đó.
Lần đầu cùng con trai nắm tay, sắc mặt Mã Hiểu Mai cũng có chút ửng đỏ, tâm thần không ngừng phập phồng. Cũng may là diện mạo Long Vũ bình thường, không được đẹp trai như Đan Trường hay Đàm Vĩnh Hưng, vì thế không thể hấp dẫn ánh mắt của cô gái kiêu ngạo Mã Hiểu Mai.
Đến tận lúc nửa đêm, cơn mưa máu mới ngừng rơi, hai người đã bị ướt sũng. Cũng may hai người không phải là người bình thường, vội vàng vận chuyển đạo lực, chỉ trong thời gian ngắn quần áo đã khô ráo. Càng may mắn hơn là, cơn mưa máu không có nhuộm đỏ quần áo của hai người.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hai người lại tiếp tục chạy.
Cho tới bình minh, trước mặt hai người xuất hiện một rừng cây rậm rạp, mênh mông vô bờ. Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày, nhìn nhìn vào la bàn trong tay, nói:
- Phải đi qua rừng cây này, chúng ta mới có thể tới chỗ ở của con người.
Long Vũ hoài nghi nói:
- Tôi nói nè cô em Mã Hiểu Mai. Vật trong tay cô có còn xài được hay không thế. Theo như lời cô nói, trước khi trời tối chúng ta sẽ đi tới chỗ ở của con người. Nhưng bây giờ đã qua một đêm, đừng nói tới con người, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
- Anh tin hay không tuỳ anh. Dù sao thì la bàn cũng chỉ như vậy. Tôi đã quyết định, tiếp tục đi theo hướng dẫn của la bàn. Nếu như anh không tin, chúng ta chia ra mỗi người đi một ngả.
Mã Hiểu Ma bị Long Vũ nghi ngờ. Trong lòng có chút tức giận, biểu hiện ra vẻ mặt bướng bỉnh.
Tiểu cô nương này bản lĩnh tuy không lớn, nhưng tính khí nóng nảy quả thực là không nhỏ.
Long Vũ suy nghĩ muốn tách ra hay tiếp tục cùng mỹ nữ đồng hành? Dù sao nơi gọi là Huyền Cảnh này đối với mình còn quá là xa lạ.