Đặc Thù Không Gian

Chương 12 : Linh Hồn Đến Từ Tương Lai

Ngày đăng: 17:13 18/04/20


- Hài tử ngốc… em thích gọi thế nào thì gọi như vậy đi.



Đôi mắt Tuyết Cơ hơi đỏ lên. Âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào:



- Tiểu Vũ, lúc em còn bé Tuyết Cơ tỷ tỷ hay trách mắng em, em có giận chị không?



- Không có.



Long Vũ kiên định lắc đầu:



- Sau khi lớn lên em đã hiểu, chị hay đánh mắng em. Hoàn toàn muốn tốt cho em, em hiện tại muốn cảm kích chị còn không kịp, tại sao lại phải oán giận chị?



- Hài tử ngoan…



Tuyết Cơ miễn cưỡng tươi cười, nói:



- Đáp ứng chị Tuyết Cơ, em không được bỏ cuộc. Em còn nhớ em đã từng thề cái gì không? Em đã nói, có ngày tu vi của em sẽ vượt qua chị. Lúc đó em sẽ đánh bại chị để trả thù. Chị Tuyết Cơ rất chờ mong ngày đó..



- Nhớ rõ… Tất nhiên là nhớ rõ…



Long Vũ nghe thấy vậy, đôi mắt liền giảo hoạt hẳn lên, cười nói:



- Chị Tuyết Cơ. Nếu quả thật có một ngày như vậy, chị có tức giận không?



- Chắc chắn là không.



Tuyết Cơ nghiêm túc lên tiếng. Nhưng trong con mắt của nàng hiện lên một chút ngượng ngùng.



- Vì chờ đến ngày tỉ thí, mình phải cố gắng sống.



Long Vũ nhắc một tiếng rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.



- Ai.



Nhìn bóng lưng Long Vũ, Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài. Tuy nàng rất muốn sử dụng oan nghiệt huyết, nhưng Long Vũ một mực cự tuyệt, nàng cũng đành phải buông tha. Long Vũ là một hài tử mạnh mẽ, quyết đoán. Một khi hắn đã quyết định việc gì, người khác không có cách nào thuyết phục.



………………………



………………………….



Thoáng một cái đã trôi qua ba ngày, cũng sắp đến ngày đại nạn của Long Vũ. Mấy ngày nay, Long Thiên Trạch đã nghỉ đi làm để đến trường, giúp hắn xin được nghỉ học.



Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt của Tuyết Cơ. Nàng xoay người, chậm rãi mở hai mắt ra. Đột nhiên, trong lòng nàng cảm thấy căng thẳng. Ở sâu trong nội tâm nàng xuất hiện một loại cảm giác xấu.
La Hậu không để ý đến sự kinh ngạc cùng với bối rối của Long Vũ. Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại tìm tòi hết thảy trí nhớ của Long Vũ.



- Ôi vkl( Ta dịch nguyên văn, chỉ có điều viết tắt), thì ra là một phết vật… Chẳng trách thân thể lại yếu nhược như vậy.



La Trung thở phì phì nói:



- Ta nói nè tiểu gia hỏa, tốt xấu gì ngươi cũng là một con người, tại sao thể chất lại kém cỏi đến như vậy? Sau này ta làm sao có thể sống nổi đây? Thật đáng thương, thật sự đáng thương a. Suốt mười tám năm ngươi chỉ biết có tu luyện, một chút niềm vui thú của cuộc sống cũng không có… A, tiểu tử ngươi cũng giỏi thật, lại có thể thầm mến bà cô của mình. Để ta xem nào, là một mỹ nữ, hơn nữa cũng là một thiên sư… Ha ha, tốt lắm, cuối cùng tiểu tử ngươi cũng có một chút giá trị lợi dụng.



Long Vũ bị nói trúng tim đen, sắc mặt ửng đỏ, tức giận nói:



- Không cho phép ngươi dòm ngó ý thức của ta.



- Ha ha, tiểu gia hỏa đáng thương, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được ta sao?



La Hậu khinh thường cười cười, tiếp tục lục lọi trí nhớ của Long Vũ.



- Ồ, bây giờ ngươi còn đang học đại học. Tốt lắm, trong đại học khẳng định có nhiều em xinh tươi lắm, rất có lợi cho việc hái hoa của ta… Ha ha.



La Hậu thỏa mãn gật đầu:



- Tuy rằng, thân thể ngươi phế vật một chút, nhưng xung quanh ngươi lại có rất nhiều thú vị, ta rất hài lòng… Tiểu gia hỏa, ngươi an tâm ngủ yên đi, ta sẽ thay ngươi sống tốt.



- Ngươi có ý gì?



Long Vũ tựa hồ có chút hoảng sợ.



- Có ý gì ư? Ta tưởng ngươi chỉ có một thân phế vật, chẳng lẽ đầu óc cũng là củi mục sao… Thôi quên đi, để ta nói cho ngươi hay. Một thân thể chỉ có thể có một linh hồn. Giữa ta và ngươi, sẽ phải có một linh hồn biến mất. Đương nhiên linh hồn đó chính là ngươi. Được rồi, ta không có thời gian nói lời vô nghĩa với ngươi. Lão tử ta là người trời sinh tiêu sái hào hoa. Khi đã đến đây, ta không hề một câu oán hận. Tốt hay xấu thì trên địa cầu này cũng còn có con người tồn tại. Yêu cầu của ta cũng không cao, mỗi ngày ta chỉ cần được bò lên bụng nữ nhân là thỏa mãn rồi.



Nói đến đây, đôi mắt La Hậu hiện lên một vẻ lạnh lùng:



- Ngoan ngoãn để cho ta cắn nuốt ngươi. Từ nay về sau, sẽ sinh ra một Long Vũ hoàn toàn mới.



- Cắn nuốt?



Sắc mặt Long Vũ căng thằng, nhanh chân bỏ chạy. Nhưng La Hậu rất nhanh đã đuổi kịp, há to miệng bắt đầu cắn cánh tay của hắn. Long Vũ trong tâm đau xót, lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi tử vong.



Tốc độ cắn nuốt của La Hậu rất nhanh. Nhưng chỉ trong chốc lát, cánh tay phải của Long Vũ cũng đã không còn. Sự đau đớn kịch liệt tựa hồ làm cho hắn có đủ dũng khí.



- Không từ bỏ, nhất định không từ bỏ… Ta ngay cả số mệnh cũng thoát được, tại sao ta lại e sợ một linh hồn từ thế giới tương lai.



Long Vũ nổi giận đùng đùng, hắn há miệng bắt đầu cắn trả lại La Hậu.