Đặc Thù Không Gian

Chương 18 : Nữ cảnh sát Hàn Duyệt

Ngày đăng: 17:13 18/04/20


“E hèm, hai vị, vụ án này tôi chỉ có thể nhờ các vị giúp đỡ thôi…Có câu “Nam nữ phối hợp, mọi việc đều suôn sẻ”.



Văn Diệp cố gắng làm dịu bớt cái không khí quá mức nghiêm túc này, cười nhẹ nói.



Hàn Duyệt một chút mặt mũi cũng không cấp, trừng mắt liếc Long Vũ, thầm nghĩ:



“Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, có thể làm được tích sự gì…”



Thái độ của Hàn Duyệt làm cho Long Vũ cực kỳ khó chịu, hắn tà ác nghĩ, đợi khi lão tử thành tài sẽ vẽ bùa ếm cô nửa đêm bị quỷ đè.



“Ha ha…Thôi, các người cứ bàn bạc về vụ án này đi, tôi có việc phải đi trước.”



Văn Diệp cảm thấy không khí có phần nặng nề, liền “36 kế tẩu vi thượng sách”. Có điều hắn đi rồi lại lưu lại phiền phức cho người khác.



“Đêm nay 12h, chúng ta gặp tại Linh Trạch hồ…”



Hàn Duyệt lưu lại một câu rồi xoay người chuẩn bị rời đi.



“Đợi một chút!”



Long Vũ gọi với theo Hàn Duyệt, hỏi:



“Hơn nửa đêm không ngủ, đi phá án làm cái gì?”



“Nếu cậu sợ thì có thể không cần đến.”



Hàn Duyệt dừng bước, quay đầu nói:



“Vụ án này không cần cậu hỗ trợ, tôi cũng có thể tự giải quyết. Hay nói cách khác, tôi không tin lũ thần côn các người. Nếu quả thật có quỷ, đêm nay tôi cũng muốn kiến thức một chút..”



Nói xong, hàn Duyệt lắc đầu nghênh ngang rời đi.
11h đêm, Long Vũ rời khỏi KTX đi vào vườn trường, một đường chạy chậm đi tới Linh Trạch Hồ.



Hàn Duyệt đã sớm đến đây, nàng vẫn không có mặc bộ đồ cảnh sát, nhưng so với ban ngày lại bất đồng, nàng mặc một bộ đồ thể thao, tựa hồ là để tiện hành động hơn. Bất quá, đối với ngươi thiên sinh mỹ lệ như nàng thì mặc gì cũng đẹp. Thừa dịp trăng mờ, Long Vũ theo bản năng nhìn Hàn Duyệt vài lần, phát hiện nàng vẫn như cũ lạnh như băng sương, cảm giác dường như ai thiếu nàng một trăm vạn mà quỵt nợ vậy.



“ Cậu như thế nào bây giờ mới đến hả? Có phải là sợ không thế?”



Hàn duyệt thừa cơ hội châm chọc.



Long Vũ nhìn đồng hồ trên tay một chút:



"Bây giờ còn không đến 12 giờ... Nói cách khác, tôi vẫn còn đến sớm đấy..."



“ Bắt một người phụ nữ phải đợi… Cậu cảm thấy đây là việc mà nam nhân nên làm hả?”



Hàn duyệt thở phì phì chất vấn.



“Chị hai cảnh sát, chị nghĩ chúng ta là tình nhân đi hẹn hò sao?..”



Long Vũ liếc Hàn Duyệt một cái, tức giận nói:



“ Chúng ta là tới gặp quỷ, bắt quỷ… Thôi quên đi, tôi không thèm nghe chị nói nữa, đêm khuya 12h là thời gian thiên địa âm khí nặng nhất, nếu vụ án này là do quỷ quái gây nên, tôi tin rằng chúng ta rất nhanh sẽ có phát hiện thôi..”



Hồ Linh Trạch thật ra là “địa chỉ đỏ” mà các cặp tình nhân hay đến nói chuyện yêu đương, thậm chí là làm cả chuyện yêu đương nữa. Nhưng từ khi xảy ra án mạng, buổi tối không ai dám lại đây nữa.



Bên bờ hồ Linh Trạch hầu hết trồng liễu rủ um tùm như một cánh rừng, ngoài ra còn có vài cây bạch dương. Hôm nay tuy trăng tròn nhưng lại có mây che khuất, nên chỉ có chút ánh trăng leo lét chiếu xuống xuyên qua tán cây tạo nên những cái bóng loang lỗ như bóng người, làm không khí nơi này có vài phần âm u đáng sợ.



“Nhìn kìa...”



đột nhiên, một âm thanh quái dị vang lên, ngay sau đó một cái bóng trong rừng liễu vọt ra làm Long Vũ và Hàn Duyệt có chút khẩn trương.