Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 22 : Nhụy hoa nhỏ bé chuẩn bị nở (trung)

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại vươn

tay sờ cằm của hắn, hơi gai tay một chút, chắc là vệt râu mới mọc hôm nay, đâm

vào lòng tay bàn tay làm tôi thấy ngứa ngứa.



Cảm giác được toàn bộ đường cong trên mặt hắn đều kéo

căng ra, giống như sợi dây thừng lúc kéo co, tôi “khúc khích” nở nụ cười:

“Chắng phải anh nói là không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa sao?”



“Thật ra anh không có đi công tác gì cả, mà là con bà

nó tới nhìn tôi đúng không?” Tôi lớn mật phỏng đoán



Hắn từ chối cho ý kiến, kiên quyết mím chặt môi, giống

như đang kìm nén một cơn sóng giận dữ, chỉ cần tôi chọc vào một cái liền mãnh

liệt trào lên



Mà tôi, giống như trúng tà, bắt đầu bị loạn ngôn, nói

năng linh tinh: “Không phải chỉ vỡ một cái cúp thôi sao? Có nhất thiết phải tức

giận với tôi như vậy không?



Trong phút chốc lại bất chấp hậu quả mà nói: “Hay là

anh đã thích tôi rồi? Thế nên mới ngàn dặm xa xôi mà đuổi đến tận đây…”



Con hổ rốt cuộc không chịu nổi sự tức giận, hung hăng

trợn mắt nhìn tôi một cái: “Tôi thấy cô hôm nay thật sự là ăn gan hùm mật gấu

rồi!”



Ngay sau đó là bờ môi sắc bén mà mềm mại của hắn…



Đầu óc tôi xẹt qua một tia chớp sáng như ban ngày,

khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, ngay lập tức nhận ra việc tôi vừa làm chính là

vuốt râu rồng, nhưng mà đã chậm rồi = =



Trên miệng truyền đến cảm giác hơi đau, tôi không kìm

lòng được mà hô một tiếng, tiếng kêu theo khóe miệng tràn ra, lại biến thành âm

thanh ái muội cùng khiêu khích rên rỉ…



Lực trên lưng tôi càng ngày càng lớn, giống như muốn

sát nhập tôi vào trong thân thể hắn.



Trên miệng truyền đến một hồi lại một hồi đau đớn, tôi

không có chỗ nào để trốn.



Tôi không kiểm soát được mà rùng mình, trong đầu cái

gì cũng không có, hai tay nắm chặt lấy áo hắn, sợ rơi vào bóng tối, sợ rơi vào

vực sâu vô tận…


“Không cần, đợi tôi thu dọn xong sẽ đi” Hắn dường như

không muốn liếc mắt nhìn tôi thêm nữa, lập tức rời bàn ăn về phòng, bỏ lại tôi

một mình với bữa sáng phong phú nào cháo hải sản nào bánh kem, tâm tình uể oải

chán ngán



Đại Boss này sao lại khó lừa thế cơ chứ? Khiến tôi rất

tổn hại tinh thần…



Đêm qua còn nhiệt tình như lửa cướp đi nụ hôn đầu của

tôi



Ặc, đó chắc chắn không phải là nhiệt tình như lửa, mà

là hành vi cầm thú cường thủ hào đoạt (dùng sức mạnh đoạt lấy những gì mình

muốn)



Con thỏ tức giận cũng cắn người, tôi cũng tức giận hắn

không nói rõ cử chỉ khó hiểu của mình, ngày hôm qua hi sinh nụ hôn đầu tiên đổi

lấy bầu không khí tốt đẹp nay lại bị hủy hoại trong chốc lát, tôi liền quyết

định không thu dọn cái bàn ăn lộn xộn, quyết định không thèm dùng sức mạnh để

thuyết phục hắn, quyết định không nói chuyện trước với hắn, con người không thể

có thái độ kiêu kì nhưng không thể không có sự kiên quyết?



Tôi chẳng qua chỉ là thiếu tiền của hắn thôi mà!



Lúc lái xe Trần đến chuyển hành lý, tôi bèn ngăn cản,

“Tôi còn có việc, sẽ tự mình bắt xe về.”



Ông có chút tiến thoái lưỡng nan nhìn Quan Ứng Thư,

hắn ngay cả mí mắt cũng không nâng lên: “Tùy cô, chúng ta đi trước”. Nghe vậy

lòng tôi thấy thật lạnh lẽo, đây là cái gọi là “Hồng nhan chưa lão ân trước

đoạn” sao? (“Má

hồng chưa phai, tình đứt đoạn” – trích Hậu cung từ của Bạch Cư Dị)



O(╯□╰)o Nếu Tả San Hô ở đây nhất định sẽ khinh bỉ khả năng

dùng từ đặt câu của tôi…



Thật ra tôi rất nhàn rỗi, không có việc gì làm, chỉ

đơn giản là muốn đùa giỡn tính tình không muốn cùng tôi so đo của đại Boss, giờ

căn bản chính là tự tìm tội để chịu, sợ trong lòng còn chưa đủ một đống bất

hạnh liên tiếp xảy ra mà còn tạo thêm một cái…



Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn quyết định đi thăm bà nội

thêm chút nữa, sau này cơ hội đến thăm có lẽ không nhiều.