Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 37 : Tình nguyện (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Truyền hai bình nước ít nhất cần tới ba đến bốn giờ,

tôi cảm thấy để cho đại BOSS bị đãi ngộ ở trong phòng bệnh nho nhỏ này theo

giúp tôi hẳn là sẽ giận dữ tới mức giậm chân đi = =



Huống chi hiện tại tôi cũng không biết trong đầu tôi

có cái gì nữa, nếu đứa trẻ kia là của hắn, tôi bị ngã thì cũng đáng giá .



Nhưng hiện tại kết quả đứa trẻ cùng với hắn không có

tới một điểm liên quan, dưới tình huống như vậy, hắn làm như thế quả thật không

gì đáng trách. Nhưng chung quy là do tôi quá hẹp hòi, không biết điều, như có

thứ gì đó chặn ngang trong cổ họng, khó chịu không thể nuốt xuống .



“Anh đi về trước đi, tôi còn phải ở lại đây lâu lắm.”

Quả thật là tôi cảm thấy hắn đã ngồi mười mấy giờ máy bay sau đấy ngay cả nghỉ ngơi đều không có giờ lại trực

tiếp đưa tôi đến bệnh viện thực làm cho người ta đau lòng.



Tình yêu giống như là một dãy số, là một quá trình

tích lũy không có đường lui, sao có thể bị hủy diệt trong một đêm. Cho dù trong

lòng hắn không có tôi, cho dù người hắn nhớ thương là một cô gái khác, thì tôi

có biện pháp nào sao?



Hắn không thương tôi, tôi có thể không thương hắn sao?

Tình yêu, cũng không phải là mua đồ ăn…



Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, liền thật sự đi thẳng

ra ngoài, bộ dạng không một chút lưu luyến. Điều này làm cho lòng tôi không

khỏi lạnh hơn tới phân nửa, anh không thể miễn cưỡng quan tâm tôi một chút được

sao? = =



Nhưng lúc trong lòng tôi còn đang oán giận, hắn lại

trở vào, không để ý thấy tôi đang kinh ngạc cùng với vui sướng không thể đè

nén, hắn ngồi xuống sô pha nhắm mắt dưỡng thần .



Chỉ chốc lát sau có một người đàn ông trung niên trong

bộ âu phục thẳng thớm mang văn kiện tới đây, cung kính đưa cho hắn, tiếng nói

chuyện cực kì thấp, truyền tới tai tôi liền thành hình thức thầm thì khe khẽ .



Tôi có chút tò mò nhìn qua, vừa vặn đúng lúc người nọ

quay đầu nhìn lại với ánh mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu



“Tốt lắm, chú trở về đi.” Đại boss lên tiếng, người

liền biến mất giống như một trận gió nhanh chóng.



“Ông ấy chính là chú của tôi trong truyền

thuyết, thư ký Hạ đấy sao ?” Tôi rất là tò mò hỏi.



“Ừ.” Hắn không nặng nhẹ trả lời một tiếng: “Cô tốt

nhất ngủ một giấc đi.” Lại tiếp tục im lặng.



Tôi làm sao có thể buồn ngủ được, tay trái không thể

cử động, tay phải đang dùng điện thoại chát QQ , ngón tay bấm bàn phím như bay



Lắc mông Tiểu Tân: Diệp Tử, đang làm gì đấy?


Chỉ tiếc, vầng trăng hạnh phúc kia, không phải cho

hắn…



“Than thở tức giận cái gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng

làm tôi nhất thời trở tay không kịp.



“À, chính là ngày mai lại phải đi làm .” Trong lòng

bối rối nhưng cũng chỉ có thể tìm một cái lý do sứt sẹo như vậy để che giấu,

thật sự khó mà thốt ra được lời nói chạm vào vết đau của hắn.



“Ngày mai xin nghỉ phép đi.”



“Không cần, không cần, sau khi tan làm tôi đến đây là

được rồi, không cần phiền toái như vậy.” Tôi vội vàng từ chối, vì một chút trầy

da mà lại xin nghỉ phép, đó là cách làm của những người làm bằng thủy tinh



“Sau khi tan tầm chờ tôi.” Ngữ khí của hắn vẫn như vậy,

vênh mặt hất hàm sai khiến, thế nhưng tôi lại thậm chí không có cách nào phản

bác. Chỉ có thể suy nghĩ xem lên xe nơi nào để an toàn không bị phát hiện.



Đột nhiên nhớ tới đến một việc: “Ngày hôm qua, dì Ngô

nói cho tôi biết thứ Tư này là sinh nhật mẹ anh, chúng ta nên tặng bà món quà

gì thì tốt đây?”



Vì việc này, tôi thật đúng là đã sầu muộn cả đêm.



“Việc này cô không cần phải bận tâm, cứ giao cho tôi

là được rồi.” Sắc mặt hắn lại có vẻ không tốt. Thật đúng là tên tắc kè hoa.



“À.” Tôi có chút mệt mỏi, tôi suy nghĩ rõ lâu mới ra

được vài thứ, còn chưa kịp nói đã bị chết từ trong trứng nước, thật sự là bi

thống= =



Còn có một việc tôi chưa nói, đó là dì Ngô còn bảo cho

tôi biết, thứ Tư tuần sau cũng chính là sinh nhật đại BOSS. Tôi thật không dám

hỏi xem hắn muốn được tặng quà gì, nên chỉ có dựa vào những dấu vết về sở thích

trong cuộc sống bình thường hằng ngày của hắn để mà chậm rãi cân nhắc .



Có điều, cho dù đối với sự biến thái của hắn cũng đã

biết sơ sơ, nhưng tôi vẫn nghĩ đó là do sự cố một tế bào não của hắn bị chết= =



Tôi đã bí mật lên mạng tìm tòi một chút về tính

cách,sở thích của đàn ông thuộc cung Bò Cạp , kết quả thực là làm cho tôi không

thể nói được gì:



“Suy nghĩ cực đoan, đại đa số trong các tình huống đều

trầm mặc, không thích tranh cãi, nhưng khi tức giận thì không hề nói bừa. Thích

để tâm vào những chuyện vụn vặt, sợ hãi cô độc, nếu cảm thấy không vui sẽ biểu

hiện ra ngoài. Cá tính cường hãn mà không thỏa hiệp, sẽ vì được người yêu tặng,

dù chỉ là món quà nhỏ cũng đều mừng rỡ như điên…”



Cái quái gì thế? Từ trên tổng hợp lại thì chẳng lẽ

người yêu hắn tặng cái gì cũng đều là lãng phí hay sao?