Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 4 : Tình cảm ôm ấp đã trôi qua . .
Ngày đăng: 03:21 22/04/20
Tôi cảm nhận được không khí trong xe xuống thấp một
cách rõ rệt, giống như tâm trạng một người nào đó, tuy rằng tôi vẫn cảm thấy
hắn đã vốn không còn thứ gọi là “Tâm trạng”, cảm xúc mang tính người rồi.
Vì biết mình đang là cá trong chậu (Thành ngữ: người vô tội
gặp tai hoạ), tôi sáng suốt câm miệng. Trong lòng tôi luôn tự hỏi
vì sao Trúc Diệp lại có thể chịu được người tính khí thất thường như vậy, nhưng
sự thật không khớp với cái lý luận vớ vẩn của tôi…
Người lái xe không biết đã đi những đâu làm những gì,
Quan Ứng Thư không nói được một lời chạy xe thẳng tới một đỉnh núi mà tôi chưa
bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói là đi đến.
Tuy rằng còn chưa đến tháng 10, nhưng dù sao cũng là
mùa thu, đêm lạnh như nước, anh không biết sao?
Tôi khó chịu khoác chiếc áo bông phòng ngừa lên, giậm
chân đành đạch, có cần cố tình gây sự với người khác như vậy không? Tâm trạng
bản thân không tốt thì thôi, còn muốn tôi phải xuống xe chết cóng với anh sao?
Phẩm chất người này đã kém đến đến mức não bộ bị vặn
vẹo rồi…
Nhưng thật ra người da dày thịt béo như hắn cũng biết
đường khoác áo khoác lên cho tôi, chỉ mặc quần áo trong thì không thể đứng trên
sườn núi được. Gió đêm thổi trúng góc áo tạo ra những tiếng phần phật ào ào, có
khi còn nghe thấy cả những tiếng ô ô.
Chiều cao có hạn của tôi nhìn không tới lốc xoáy kiêu
ngạo trên đỉnh đầu hắn, bỗng có một suy nghĩ rất đáng sợ, sao bóng dáng hắn cô
đơn đến vậy? Sau này nghĩ lại, tôi tin rằng mình đã bị gió thổi mạnh đến mức
choáng váng đầu óc rồi…
Bầu trời đêm mùa thu bầu trời càng toát lên vẻ thâm
thúy rộng rãi, ánh trăng dài thê lương kia từng bị tôi tưởng nhầm là sợi mì khi
nhà tôi còn ở phía Tây, tất nhiên sợi mì không thể toả ra ánh sáng vàng bạc như
thế, thậm chí đến ánh sáng của mặt trăng cũng không tồn tại vĩnh viễn được.
có biểu hiện gì quá đáng, tinh thần cũng không vui buồn lẫn lộn gì nhiều.
Có lẽ do khi đó tuổi còn trẻ, không chịu nổi một chút
thương đau, càng không chịu nổi sự cứng đầu của đối phương. Tại thời điểm đó,
khí phách chính là trời, tại thời điểm đó mà nghĩ, tình yêu như vậy, chẳng qua
cũng chỉ là những năm tháng cát bồi dài dằng dặc. Giờ đây quay đầu lại, vốn dĩ
đã bỏ qua viên ngọc sáng ấy rồi, chỉ có thể tản mạn nhớ lại trong trí nhớ, cố
gắng mãi mới phát hiện, hạt ngọc ấy không còn khắc tên mình nữa.
Tôi nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn, trong lòng
bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã khó tả.
Buổi tối ấy, nếu tôi nhớ không nhầm, chính là cuộc trò
chuyện hoà thuận hiếm hoi giữa tôi và hắn trong suốt một tháng nay. Thực tại
khiến tôi có phần vừa mừng vừa lo, bản năng tôi muốn an ủi hắn: “Nếu trong lòng
anh còn có cô ấy, vậy nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, có gì không tốt đâu? Hay là, anh
thật sự không cam lòng?”
Hắn không trả lời, cũng không nói gì nữa, tôi im lặng
nhìn hắn, mãi mà không cảm thụ được cảm xúc của hắn. Cũng chỉ có vẻ hờ hững xa
cách như trước, dường như hắn đang tách ra khỏi tất cả mọi thứ, xung quanh hắn
ánh lên áng mây hồng buổi hoàng hôn, hạ xuống chỉ trong nháy mắt, rồi trôi đi.
Đôi khi tôi cảm thấy, trừ khi báo đưa tin đã có người
sáng chế ra một loại thuốc có khả năng mê hoặc lòng người, mới có thể làm hắn
rung động.
Hồi xưa khi còn ở trường học chương trình về thực phẩm
dinh dưỡng, thầy giáo đã nói rằng, những người thiếu sắt luôn có biểu hiện cứng
nhắc trên gương mặt. Tôi không khỏi nắm chặt tay.
Đúng, sau này phải bổ sung thật nhiều sắt cho hắn mới
được.
Đúng, ngày mai là được đi rồi!