Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 52 : Cánh chim bay trong mây (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Nói qua một chút, ngày trước là ta để xưng hô của mẹ

chồng chị Hinh và chị ấy là bác-cháu hoặc đại loại thế. Đây là xưng hô theo bản

convert, nhưng do tình cảm của hai nhân vật chính đã có bước tiến mới cũng như

quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người này khá tốt nên ta sẽ đổi là mẹ-con nha

mọi người^^



Trước mắt tôi là một mảnh đen kịt, bất tỉnh nhân sự…

Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện, Quan Ứng Thư ở bên giường đang xem văn kiện gì đó,

tay tôi vừa cử động hắn đã nhìn thấy, đến gần hỏi:



“Cảm giác thế nào? Còn choáng váng đầu sao?”



Tôi bây giờ mới để ý, cổ họng hắn khàn khàn như vừa

hát nói, trong mắt tơ máu chằng chịt như mạng nhện. Lòng tôi, trong nháy mắt

đó, co rút mạnh một cái, lồng ngực đau khong thể đè nén…



“Em xin lỗi, là em không tốt, làm mất thời gian, bây

giờ chúng ta về nhà đi, lập tức về đi.”



Tôi nhấc chăn chuẩn bị muốn rời giường. Hắn đè tôi

lại: “Không được lộn xộn, em bị thiếu máu, truyền hết chai này rồi về cũng

không muộn.”



Sau đó không khí ngưng trọng như đang tham dự lễ tang,

tôi không chỉ đau lòng mà còn lo lắng không thôi, chỉ có thể cố lấy dũng khí

thử an ủi hắn: “Đừng lo lắng, mẹ là người tốt được trời phù hộ, chắc chắn không

có việc gì.”



Hắn vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm tư liệu trên tay, cũng

không để ý tới lời an ủi đầy AQ của tôi (AQ: lạc quan). Nước trong bình truyền

quá chậm, tôi nhìn sốt ruột không kiên nhẫn, muốn tăng nhanh tốc độ, vừa ra tay

đã bị hắn phát hiện: “Không nên gấp gáp, chúng ta ra viện là có thể đi rồi,

truyền quá nhanh em chịu không nổi.”



Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng: “Mẹ rốt cuộc bị làm

sao vậy?” Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: “Bệnh cũ .”



Nhưng tôi biết gió lốc trong đáy mắt hắn có lực sát
tuổi cũng đã cổ hủ thích im lặng, nhưng trời xui đất khiến, sau khi ở thư viện

đại học giúp mẹ giải một bài toán, mẹ liền điên cuồng mê luyến ông ấy. Sau rồi

tiến đến tiếp cận, khi đó mẹ còn đi đầu trào lưu con gái dũng cảm đó.” Bà nở nụ

cười, thời hoàng kim những năm tháng đó tuôn ra ào ạt như biển. “Kỳ thật ông ấy

dễ theo đuổi lắm, bị hai ba câu lời ngon tiếng ngọt của mẹ thu phục. Đại khái

ông trời chê tình cảm bọn mẹ đường đi quá mức vững vàng phẳng lặng, muốn thiết

lập một ít chướng ngại cản trở hoặc là khảo nghiệm cả hai.”



“Từ sau khi Ứng Thư sinh ra, bọn mẹ khắc khẩu bắt đầu

không có điểm dừng, không ầm ỹ đến đỏ mặt tía tai thì không chịu được. Chỉ vì

những việc nhỏ nhặt, củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, cái gì cũng có thể

trở thành ngòi nổ để bọn mẹ cãi nhau, như kiểu bây giờ mà nói thì chính là thất

năm chi dương – sau bảy năm là ngứa ngáy đi.”



“Không phải nói xa nhau một thời gian sẽ làm cho tình

yêu càng đẹp, nhưng khoảng cách quá lớn ngược lại sẽ trở nên làm bất hòa sao?

Như vậy, tại năm tháng cãi lộn kia, cả hai càng lúc càng xa, thậm chí lúc quay

đầu đã nhìn không thấy bóng dáng đối phương …” Vẻ mặt của bà đau thương cùng

hối hận nặng nề. “Có vài năm vào lúc ông ấy thăng chức, muốn cùng mẹ đi các

cuộc xã giao, bọn mẹ trước mặt người khác bỉ dực song phi chim cá tình thâm,

quay người lại thì như người lạ nhìn thấy nhau là ghét. Ông ấy một lòng cố gắng

vì công việc, hận không thể ăn ở ngủ tại văn phòng luôn. Năm Ứng Thư hai mươi

tuổi ông ấy sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm, thân mang chức vị quan trọng, kết

bạn với cả ba giới quân – chính – thương(quân sự, chính trị, thương mại).

Nhà mình mở partty long trọng chiêu đãi tinh anh nhân sĩ khắp nơi, khi đó trong

lúc bọn họ lơ đãng nói huyên thuyên mẹ mới biết thì ra sự việc đã không thể cứu

vãn …” Ánh mắt lại khôi phục lạnh nhạt vốn có. “Kỳ thật không nên nói cho con

những chuyện này, nhưng bây giờ mẹ lo nhất con không đủ hiểu Ứng Thư, khó chịu

vì nó tùy tiện trở về không để ý tới thời gian các con hưởng tuần trăng mật.”



“Không có, mẹ sinh bệnh, chúng con dù ở lại thì chơi

cũng không thoải mái.” Tôi vội vàng bày tỏ sự thật tâm.



“Con có phải thấy rất kỳ quái khi chúng ta đối với cái

tên Tần Y Y giữ kín như bưng hay không, đúng vậy, cô ta là bế tắc của nhà chúng

ta …”