Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 63 : Phiên ngoại giấc mơ hai mươi năm trước (thượng) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Hai mươi ba năm trước, Tần Y Y 15 tuổi, không gọi là
Tần Y Y, mà làTần Dập Dập, cha mẹ ký thác kỳ vọng cao, hy vọng cô tuy là con
gái nhưng có thể làm rạng rỡ tổ tông, ngày sau huy hoàng rạng rỡ. Lúc đó,
xã hội còn đang ở thời kì cải cách nhưng vẫn rất lạc hậu. Cô giống như những
đứa trẻ con khác, không hư hỏng, lấy việc học làm trọng…
Học lên lớp áp lực cũng không giống như bây giờ, thiên
quân vạn mã chen lấn để qua cầu độc mộc. Tuy nhiên học cấp hai xong lên trung
học luôn, thậm chí ngay cả phòng học cũng không thay đổi.
Ngày đầu tiên báo danh, người ta tấp nập chen chúc
trước bảng thành tích, nhón chân giương mắt giống con chuột tìm khắp nơi tên
bản thân, là chuyện xuất hiện hàng năm ở mấy ban dưới lầu.
” Dập Dập, tớ thấy cậu rồi, thấy rồi, chúng ta vẫn
cùng ở một ban, ban ba ấy. Chủ nhiệm lớp là Mạc Kha. Oa, là Mạc Kha đó.”
Vì không cần phải chen chúc xô đẩy dưới cái nắng gắt
cuối thu nên Tần Dập Dập thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bỏ lỡ cơ cơ hội chia sẻ
niềm vui với Phùng Hoan Nhi.
Đầu tháng ba thì bắt đầu học, Tần Dập Dập ngày đầu
tiên đi học ỷ vào nhà gần trường nên ngủ trễ thức dậy trễ. Lúc đến phòng học
thì lớp học gần như đã chật kín người, chỉ thấy toàn đầu với đầu.
Khi đó thời tiết rất nóng, Mạc Kha mặc áo sơmi ngắn
tay màu xám đang rất thịnh hành lúc bấy giờ, hơi hơi tựa vào bàn giáo viên,
quay đầu thấy Tần Dập Dập đang nghẹn họng nhìn trân trối lớp học toàn đầu
người.
Một giây đó, đúng lúc Tần Dập Dập đưa mắt nhìn qua,
ánh mắt hiện ra tia sáng kì lạ, trong lòng chợt nhớ tới mọt câu nói từng đọc
vào buổi chiều một ngày nào đó “Kỵ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*” . Kỳ
thật cô không thích loại thơ uyển chuyển lại phức tạp này, không biết tại sao trong
nháy mắt lại in sâu câu thơ này vào đầu, giống như nó vốn đã cắm rễ ở trong
lòng rồi, đột nhiên chui từ dưới đất lên, tìm được nơi sinh trưởng…
Tần Dập Dập cẩn thận lo sợ đi tới chỗ ngồi ở hàng thứ
hai Phùng Hoan Nhi đã chiếm giúp cô, lôi kéo tay áo cô: “Này, người ở trên bục
giảng là ai thế?”
Phùng Hoan Nhi hiểu rõ trước kia cô không thích để ý
cương trước bờ vực, Phùng Hoan Nhi căn bản là nghe tai trái ra tai phải, cái
bông tai lấp lánh sáng rực rỡ, cô nhắm mắt lại, cầm lấy cái lá cây rơi xuống
vai tinh tế quan sát, nói cho có lệ: “Biết rồi, chính cậu cũng không phải Nê bồ
tát quá giang, bản thân còn chưa lo xong sao?”
Dập Dập kinh ngạc: “Tớ cũng không lừa dối bố mẹ trốn
học để đi gặp hết bạn trai này đến bạn trai khác…”
Phùng Hoan Nhi tức giận, tuy nhiên vẫn giữ hình tượng:
“Đừng mạnh miệng, ai chẳng biết cậu đã sớm trao cả tâm hồn cho chủ nhiệm lớp
ngọc thụ lâm phong kia rồi? !”
Tần Dập Dập quá sợ hãi che của miệng cô: “Ai? Người
nào lắm điều nói ? Chỉ toàn nói lời vô căn cứ!”
Phùng Hoan Nhi không cho là đúng: “Không ai cả, đấy là
tớ tự nhìn bằng ánh mắt của tớ. Lúc cậu tốt nghiệp còn thề son sắt với ánh
trăng là sẽ không bao giờ làm lớp trưởng nữa cơ mà, kết quả thì sao, vừa vào
lớp nhìn thấy Thầy Mạc liền không bình thường, mắt cũng trợn trắng cả lên.”
Tần Dập Dập không thể không biện hộ thay bản thân: “Tớ
chỉ là cảm thấy thầy ấy có chút quen mắt, hình như tớ đã gặp qua ở đâu đó
thôi.”
“A a, cái này không phải giống câu ‘Cùng quân sơ
quen biết, giống như cố nhân về’ đi (lần đầu gặp quân tựa như gặp lại cố
nhân)? Hay là giống trong 《 hồng lâu mộng,
muội muội này ta đã từng gặp qua?” Phùng Hoan Nhi nhanh mồm nhanh miệng, dùng
sở trường nhạo báng không kiêng nể.
Tần Dập Dập cảm thấy như cả thế giới đang đuổi giết
cô…
Đồng thời lúc đó có một người dựa vào cây bạnh quả to
lớn nhàn nhã hưởng thụ giờ nghỉ trưa có chút suy nghĩ nheo mắt lại, kẽ lá chiếu
xuống đuôi lông mày của anh, hiện ra thâm trầm không phù hợp với tuổi…
(Kỵ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu: Cưỡi ngựa đi
qua cầu, áo hồng vẫy khắp lâu, câu này dựa trên bài thơ Bồ tát man kỳ 4 của Vi
Trang)