Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình
Chương 10 : Thanh tỉnh
Ngày đăng: 17:38 19/04/20
“Tỉnh rồi sao?” Tiếu Thiên sờ sờ mặt Lam Bách, rồi lại xoa xoa đầu cậu một phát. Hắn nhìn người trong lòng mơ mơ màng màng ngủ đến độ hai mắt sưng tấy, không khỏi mỉm cười, kéo mí mắt người ta ──
“Cậu làm gì vậy?! Điên à?! Mắt tớ vốn hai mí rồi, cậu còn muốn nó chùng thêm mấy lớp mí nữa?” Lam Bách che mí mắt mình lại, không cho hắn tàn phá nữa.
“Ơ, xem ra đã trở lại thật rồi......” Tiếu Thiên cười rộ lên vì tính cách trẻ con của Lam Bách.
Cảm thấy điệu cười và giọng nói của hắn có chút bất đồng, cậu hé mắt ra nhìn, “Mắt cậu đỏ hoe à nha, đỏ như nhuộm nước dưa hấu vậy đó.”
“Thằng ngốc này, muốn ăn dưa hấu thì cứ nói, không cần quanh co lòng vòng như thế.” Tiếu Thiên vừa tức giận vừa buồn cười.
“Cậu nhắc tớ mới nhớ......”
“Nhớ cái gì?”
“Nhớ là tớ đói bụng.”
“Cậu đó, chuẩn bị đồ ăn sẵn cho cậu hết rồi đây này, chỉ cần cậu há miệng ra thôi.”
“He he, tớ biết Tiếu Tiếu là tốt nhất mà ~~”
Lam Bách vừa ăn vừa nghe Tiếu Thiên lảm nhảm.
“Cậu đó, thật đúng là con sâu ngủ mà! Không thì thôi, chứ ngủ là quất luôn một ngày một đêm. Lúc khám bệnh cho cậu ông bác sĩ còn tưởng mình chuẩn đoán nhầm. Ổng còn bảo nếu cậu không tỉnh lại thì sẽ chụp X-quang đầu cậu nữa....... Tớ hỏi cậu, tại sao cậu lại chạy đến đó?” Trông cái bụng Lam Bách đã to như nhét đầy đồ cúng thất tuần, Tiếu Thiên buông chén cháo ra, không bón cho cậu nhà ăn nữa.
Lam Bách tránh đi ánh nhìn của Tiếu Thiên, nhìn chằm chằm vào cúc áo sơ mi thứ hai của hắn, nhỏ giọng trả lời: “Trở về khách sạn rồi nói cho cậu được không? Thật ra, có mấy chuyện ngay cả tớ cũng không rõ nữa.”
Tiếu Thiên cầm khăn tay lau miệng cho Lam Bách, không khỏi đưa tay nhéo nhéo tai cậu. “Được, để hỏi bác sĩ kiểm tra lại lần nữa xem cậu có khoẻ hay không. Nếu không có việc gì thì buổi chiều mình ra viện.” Tiếu Thiên biết cậu không thích bệnh viện. Ngoại trừ cái cảm giác âm u lẩn khuất xung quanh, bệnh viện cũng là nơi khiến cho Lam Bách nhớ lại những chuyện đau buồn khi cũ.
“Này có gì đâu mà kỳ, Lương là minh tinh điện ảnh nổi tiếng mà. Sếp tổng công ty Kim Bảo có thể là fan của cô ấy, đặt ảnh của cô ấy trên bàn cũng là chuyện thường mà. Trong nhà cậu cũng đầy poster của cổ kìa.” Lam Bách nói xong, tặng hắn một cái trợn mắt rõ to.
“Không giống đâu! Cậu ngẫm lại xem, trên bàn làm việc ở nhà với ở chỗ làm của tớ là hình ai?” Tiếu Thiên vỗ vỗ mông Lam Bách, thuận tay xoa nhẹ thêm hai cái.
“Cậu làm gì đó?!” Giận nha! Lam Bách chụp tay hắn, “Là hình của tớ.”
“Thì đó, không ai để ảnh chụp của một người lạ hoắc ở vị trí đó cả. Hiểu rồi chứ?” Tiếu Thiên nhắm ngay vòng eo thon gầy mẫn cảm của cậu nhà mà cắn xuống.
“Oa! Đồ ngốc kia! Cậu làm gì đó? Tớ giết cậu!” Lam Bách quyền đấm cước đá, dường như đã quên mất rằng mình không có mặc quần áo. Ôi, xuân quang tả tẫn, càng khiến người ta muốn nổi máu dê xồm mà.
“!!” Có người gõ cửa.
“Có người đến kìa, mau đứng lên đi mở cửa đi.” Lam Bách đẩy đẩy tên Tiếu Thiên đang làm gặm tới gặm lui trên người mình, ý bảo hắn đi mở cửa, xem xem là ai đến.
Tiếu Thiên đành ngẩng đầu, nhìn Lam Bách đầy u oán. Hắn trừng cậu một cái rồi lủi thủi đứng dậy đi mở cửa, trước khi đi còn thuận tay phủ chăn lên người cậu.
Hắn tức giận mở cửa, sau khi thấy rõ ngoài cửa là ai rồi thì “Ầm!”, đóng sập cửa ngay tức khắc.
Người bên ngoài đẩy cửa ra, “Này này, không cần như vậy nha. Em là do A Lam gọi đến để tới cứu Sếp chứ bộ. Tuy xem ra Sếp chả thiếu mất mẩu thịt nào nhưng Sếp đâu nhất thiết phải nhốt con người thánh thiện như em ngoài cửa đâu. Đúng là chà đạp lòng tốt của người ta mà!”
“Tiếu Viễn Hàng, là cậu.” Lam Bách lập tức ngồi dậy. Tấm chăn trên người cậu cũng trượt xuống dưới. Tiếu Thiên vội vàng lại khoác lại lên người cậu. Nhưng trông vẻ mặt Tiếu Viễn Hàng thì vẫn là không còn kịp rồi.
“Ha ha! Thì ra là thế, thì ra là thế! Vậy ra em quả thật đến nhầm thời điểm rồi, nên đánh, nên đánh.” Ấy thế mà trên mặt Viễn Hàng không hề có một biểu cảm xấu hổ nào về việc đến nhầm thời điểm cả. Cậu ngồi xuống ghế dựa, nhìn Lam Bách cười ha ha.
“Cậu đàng hoàng cho tôi một chút!” Tiếu Thiên đành bày ra uy phong của Sếp.