Đại Đạo Từ Tâm

Chương 29 : Quỷ ốc lịch hiểm (trung)

Ngày đăng: 19:24 26/03/20

Chương 29: Quỷ ốc lịch hiểm (trung)
Áp sàng quỷ chạy rồi, có lẽ là nhìn thấy quỷ không đáng sợ như vậy nguyên nhân, lá gan của Hàn Hùng cũng lớn lên.
Lên tới lầu hai, ba người như trước đi loạn các gian, nhưng đáng tiếc không tìm được vật gì tốt.
Hạ Tiểu Trì đến là nhìn thấy một thứ tốt.
Một cái máy chơi game.
Là game đĩa kiểu cũ, Hạ Tiểu Trì cầm lấy xem một chút, hưng phấn nói: "Là game Đại Bá Vương, hiện tại rất ít nhìn thấy. Đến, Hàn Hùng, chúng ta làm một trận 'quỷ đấu la', đây là mô thức ba hợp một, có thể xin được ba mươi cái mạng."
Nói mở ti vi, cắm điện vào.
Hàn Hùng cũng là cái dây thần kinh thô, thấy máy chơi game tương tự hưng phấn, vậy mà đã cầm lên tay điều khiển ngồi xuống: "Cái kia. . . Tiểu Trì, ba mươi cái mạng làm sao xin? Ta đã quên."
"Đến, ta giúp ngươi, lên lên xuống xuống trái trái phải phải. . . Đúng, được rồi. Ta chơi quân đỏ, ngươi quân xanh." Trong tiếng nhạc quen thuộc, trò chơi bắt đầu (* có vẻ là game Contra của điện tử bốn nút cũ).
Lạc Y Y bất đắc dĩ, thẳng thắn không để ý đến bọn họ, tự đi phòng khác tìm kiếm. Lầu hai không thu hoạch gì, liền đi lầu ba.
Lầu ba có cái gian tạp vật, Lạc Y Y mở ra gian tạp vật, xem xem không có cái gì, đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên chú ý tới trong lỗ thông gió của gian tạp vật thật giống có thứ gì đó.
Lạc Y Y đi tới, một quyền đem tấm chắn của lỗ thông gió đánh nát, từ bên trong lấy ra một cái túi xách.
Đây là một cái túi xách kiểu nữ màu đỏ, còn là hãng LV nổi tiếng, mặt trên là một cái tiêu ký đầu lừa thật lớn, hiếm thấy nhất chính là sáng loáng như mới, không có xuất hiện mục nát.
Lạc Y Y rất vui vẻ, cầm túi xuống lầu: "Ca, ta tìm được túi rồi."
Nàng xách vui vẻ, lại không chú ý tới, đầu lừa trên túi chính chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hướng Lạc Y Y, càng lộ ra tiếu dung quái dị.
————————————
"Nhảy! Nhảy a! Ai nha lại ngỏm rồi." Hàn Hùng vỗ bắp đùi hô, đối với kỹ thuật của Hạ Tiểu Trì hết sức xem thường.
Hạ Tiểu Trì tức giận rồi: "Nhảy cái mịa gì mà nhảy! Ngươi cướp tản quang đạn (*'đạm chùm' ?) của lão tử lão tử còn không tìm ngươi phiền phức đây. Ngươi mịa nó đã có một cái tản quang đạn rồi còn ăn tản quang đạn, no chết mịa ngươi đi!"
Hàn Hùng uất ức: "Ta không phải là muốn xem xem có thể tăng mạnh uy lực hay không sao."
"Thêm mịa ngươi!" Hạ Tiểu Trì tiếp tục mắng: "Cẩn thận một chút, BOSS xuất hiện rồi."
Liền thấy trên màn hình, một cái nữ quỷ tóc dài che mặt đang từ trong giếng nước bò ra ngoài.
Hàn Hùng vừa khai hỏa vừa kỳ quái: "Di? Làm sao ta nhớ BOSS cửa này không phải cái này a? Không phải là một cơ khí nhân sao?"
"Khả năng là phiên bản mới, cũng khả năng là bản ma cải, ta thấy không tệ." Hạ Tiểu Trì hứng thú bừng bừng khai hỏa.
Viên đạn đánh vào trên mặt nữ quỷ, dập dờn ra một vòng lại một vòng quang văn gợn sóng.
Nữ quỷ giẫy giụa muốn muốn xông ra màn hình, thế nhưng cuồng bạo viên đạn đánh vào trên mặt nàng, vậy mà khiến nàng vô pháp xuất kích.
Nữ quỷ phẫn nộ phun ra lưỡi dài, cuốn về quân đỏ và quân xanh trong trong game. Không nghĩ tới hai cái tiểu tử thao tác linh hoạt, đồng thời nhảy lên, né tránh lưỡi dài.
Hàn Hùng đã kêu lên: "Cẩn thận, nàng chuẩn bị phóng đại chiêu rồi!"
Đang chuẩn bị phóng đại chiêu nữ quỷ sững sờ, bọn chúng làm sao biết?
"Vô sự." Hạ Tiểu Trì hưng phấn nói: "Di chuyển cẩn thận, đừng dính vào nhau."
"Vô sự, cái BOSS này phản ứng chậm cực kì, chính là cái mục tiêu sống." Hàn Hùng nhảy nhót liều mạng cuồng công.
Nữ quỷ tức giận rồi.
Phản ứng chậm? Mục tiêu sống?
Càng dám miệt thị bản quỷ như vậy, muốn chết!
Nàng hé miệng.
"Hí!" Tiếng rít chói tai vang lên.
Hai người đồng thời cúi đầu, liền thấy trong phòng ánh sáng chập chờn, hai cái nhân vật trên màn hình thế mà tại trong tiêm tê chết đi, sau đó lại từ phía trên nhảy xuống hai người, tiếp tục công kích, chỉ là các loại đạn đã ăn lúc trước lại là không còn.
"ĐM! Tình huống gì vậy?" Hàn Hùng kêu to.
"Hẳn là loa hỏng rồi." Hạ Tiểu Trì vỗ vỗ loa.
Vừa vặn tiếng rít chói tai đình chỉ.
Hạ Tiểu Trì đắc ý nói: "Nhìn thấy chứ? Không có cái gì mà vỗ một cái giải quyết không được, nếu như có, vậy thì lại vỗ một cái."
Hàn Hùng càng quan tâm trò chơi: "ĐM BOSS này máu có chút dày a, làm sao còn chưa chết?"
"Loại thuẫn thịt mà, bình thường." Hạ Tiểu Trì đến không kỳ quái.
Nữ quỷ càng lúc càng phẫn nộ rồi.
Cũng may nhân vật mới ra không còn đạn bổ trợ, lực công kích yếu đi rất nhiều, điều này khiến nàng rốt cục có thể đẩy công kích từng điểm từng điểm bò ra màn hình.
Mắt thấy nữ quỷ dần dần đột xuất hình ảnh, Hàn Hùng Di một tiếng: "Hình ảnh này làm sao trở nên lập thể như thế?"
Nửa cái đầu của nữ quỷ đã duỗi ra màn hình, hướng tới Hàn Hùng trừng mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Hàn Hùng đột nhiên đã minh bạch gì đó, ném tay điều khiển hét to: "Mẹ của ta a, quỷ nha!"
Nữ quỷ đã mở ra cái miệng lớn như chậu máu.
Xẹt!
Tiếng điện lưu vang lên, màn hình đột nhiên ảm đạm, nữ quỷ tiêu thất vô tung.
Khiếu thanh của Hàn Hùng bỗng nhiên im bặt.
Làm sao mất rồi?
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Hạ Tiểu Trì lắc lắc giắc cắm: "Cúp điện, xem ngươi còn làm sao đi ra."
Còn có loại thao tác này?
Hàn Hùng kinh hồn chưa định, nghĩ nghĩ hắn hỏi: "Vậy nếu như cắt điện không tác dụng đây?"
"Vậy thì lại đánh thôi."
Hàn Hùng bi phẫn: "Nhưng khi đó thì cũng đã muộn rồi, không chừng cũng đã cắn được ta rồi!"
"Vậy thì cắn thôi, đằng nào cắn chính là ngươi không phải ta." Hạ Tiểu Trì lẽ thẳng khí hùng hồi đáp.
——————————————————
Thấy hoa mắt, Đàm Tiểu Ái phát hiện bản thân đã ở bên trong một căn phòng, bên người đang đứng Hà Lai.
Chúng ta đã vào quỷ ốc rồi?
Cái nhận thức này khiến Đàm Tiểu Ái cảm thấy sợ hãi.
Không được, phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Đàm Tiểu Ái lôi kéo Hà Lai liền chạy.
Nhưng rõ ràng cửa ngay ở đó, Đàm Tiểu Ái lại phát hiện bản thân làm sao cũng vô pháp tiếp cận.
"Quỷ đả tường?" Đàm Tiểu Ái chính là học sinh xuất sắc của Đông Hồ học viện, lập tức ý thức được bản thân gặp phải là tình huống gì.
Quỷ đả tường còn chưa thể coi là huyễn thuật cao minh gì, thế nhưng dùng để trói buộc bọn họ đã đủ rồi.
Đàm Tiểu Ái biết không tốt, hít sâu một hơi, bắt đầu hồi tưởng lời lão sư giảng trên lớp.
Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu đi dọc theo vách tường.
"Ai ui, tiểu cô nương còn biết nên đi thế nào mới ra được quỷ đả tường sao?" Bên tai vang lên một cái tiếng cười âm lãnh.
Đàm Tiểu Ái run lên, nhưng không để ý tới mà là tiếp tục tiến lên.
"Sai rồi sai rồi, ngươi đi nhầm phương hướng rồi." Thanh âm kia tiếp tục nói.
Đàm Tiểu Ái chỉ làm như không nghe thấy, vô luận quỷ nói cái gì, cũng đừng có tin, đây chính là điều viết trong sách.
Rốt cục, nàng tìm thấy một khoảng trống, không quan tâm tất cả xông tới, mãi đến tận đập vào trên vật gì đó mới mở mắt ra, lại phát hiện bản thân thế mà đi tới trong bếp rồi.
Thật sự đi nhầm? Đàm Tiểu Ái kinh hãi.
Còn có tiểu đệ đệ đâu?
Đàm Tiểu Ái phát hiện Hà Lai càng chẳng biết từ lúc nào đã không ở bên người.
Điều này khiến cho nàng vừa gấp vừa sợ.
Tiếng cười kia đã cười càng lúc càng hung hăng ngang ngược lên.
"Ngươi ở chỗ nào? Đi ra!" Đàm Tiểu Ái mò lên một cái dao phay hô to.
"Ta ở chỗ nào? Ta không phải liền ngay tại trong tay ngươi sao?" Dao phay kia đột nhiên lên tiếng.
"A!" Đàm Tiểu Ái kêu to ném xuống dao phay, liền nhìn thấy dao phay kia hóa thành một phiến thanh sắc yên vụ lượn lờ thăng khởi.
Nhìn thấy tồn tại thanh sắc yên vụ kia biến thành, Đàm Tiểu Ái cả người đều là mềm nhũn.