Đại Địa Chủ

Chương 136 : Gió nổi mây vần

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Xe ngựa đi tới cửa chính hoàng cung thì bị cấm vệ quân thủ ở bên ngoài cản lại.



Hôm nay là quốc yến hoàng gia, thân phận người tham gia quốc yến cũng không thấp, cho nên thủ vệ so với bình thường nghiêm ngặt hơn mấy phần, ngay cả thủ vệ tuần tra bên trong thành cũng nhiều hơn bình thường.



Cung Vân khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nhãn thần bỗng nhiên lóe lên một cái.



Mã xa quen thuộc liền xuất ra bài tử tượng trưng cho thân phận đã được chuẩn bị từ sớm đưa cho hắn.



Cung Vân tiếp nhận nhìn thoáng qua, xác định là bài tử của Phó vương phủ, trả lại cho mã phu nói: “Nguyên lai là Vương Gia, có thể để cho mạt tướng nhìn bên trong không?”



Vì phòng ngừa người có ý đồ bất chính trà trộn vào, đây là trình tự mỗi người tất phải trải qua một lần, cho dù là tể tướng cũng giống vậy, trọng trách của hắn là thủ vệ hoàng thành, tính tình cương trực công chính, hẳn là sẽ không bởi vì thân phận đối phương cao quý liền ngoại lệ, đây cũng là nguyên nhân Úc Bá Phi đem trọng trách này giao cho hắn.



Người ở bên trong vẫn chưa có nói cái gì, bất quá lại rất phối hợp xốc mành lên.



Trong xe ngựa chỉ có hai người Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, lần này tham gia quốc yến, bọn họ không có mang bất luận người nào theo, từ bên ngoài nhìn thấy vừa xem đã hiểu ngay.



Đây là lần đầu tiên Cung Vân gặp Vương phi Phó Vô Thiên, thiếu niên yên lặng ngồi, áo choàng trắng tuyết ấm áp tôn lên bạch bích không tỳ vết, như một pho tượng bạch ngọc.



Hướng bọn hắn gật đầu một cái, Cung Vân lập tức để cho thủ hạ cho qua.



Không lâu sau ngay khi xe ngựa Phó vương phủ tiến nhập hoàng cung, xe ngựa Trưởng Tôn Thiếu Kỳ bị đụng hư, bất đắc dĩ chỉ có thể cưỡi ngựa do đó làm trễ nãi thời gian rốt cuộc khoan thai tới chậm, trước khi hắn chuẩn bị cả người lẫn ngựa tiến nhập hoàng cung lại bị cản lại.



“Làm gì, Bản công tử là tới tham gia quốc yến.”



Trưởng Tôn Thiếu Kỳ lập tức lớn tiếng quát dẹp đường, bởi vì mới quay về Quân Tử thành, cho nên lúc này đây chưa cùng Trưởng Tôn Thành Đức cùng đến, hơn nữa trước đây đều là Trưởng Tôn Thành Đức ra mặt, bởi vậy hắn không biết đây là trình tự và quy cũ cần thiết.




Đường nhìn tò mò đuổi theo Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên một hồi liền thu về, mọi người đối với hứng thú của họ chỉ là bởi vì hai người rất ít xuất hiện ở trước mặt đại chúng, nhất thời hiếu kỳ mà thôi, về phần lôi kéo Phó Vô Thiên, tại trước khi địch ý của Sùng Minh đế đối đứa cháu này còn chưa có tiêu trừ, bọn họ là sẽ không tùy tiện tung cành ô-liu.



Trong lúc nhất thời, bên cạnh hai người ngược lại hình thành một bầu không khí mọi người tự hiểu không cần nói.



Thẳng đến khi Phó Nguyên Phàm xuất hiện, tuy rằng hắn không muốn để cho người biết hiện tại hắn cùng người Phó vương phủ có “quan hệ” khắng khít không thể phân ra, nhưng đây là quốc yến, chào hỏi tổng là có thể.



“Đường ca, đường phu.”



Phó Nguyên Phàm mừng rỡ đi tới trước mặt bọn họ, phi thường vui vẻ lên tiếng chào hỏi, Đại Hắc nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, không có thấy biểu tình bắt đắc dĩ như trước, trái lại nghiêm túc giống như một hộ vệ chân chính.



An Tử Nhiên đồng dạng trên dưới quan sát hắn, bình thường xuất cung là vì để cho thuận tiện, Phó Nguyên Phàm ăn mặc tương đối tùy ý, y phục của hắn tuyệt đại đa số là màu ánh dương quang, tỷ như màu xanh da trời, hôm nay mặc dù cũng giống vậy, thế nhưng chế tác hoa phục rõ ràng tinh tế rất nhiều, chỉ là mẫu đơn trên y phục trắng phối với đại nam nhân hắn tựa hồ không quá liên quan?



Phó Nguyên Phàm theo tầm mắt của y thấy mẫu đơn trên người mình, mặt nhất thời suy sụp, “Đây là y phục mẫu phi chọn cho ta, ta nói với bà đừng chọn đóa mẫu đơn này, bà luôn nói mẫu đơn đẹp, ánh mắt nữ nhân đương nhiên rất tốt, nhưng ta rõ ràng là một đại nam nhân.”



Ánh mắt Phó Vô Thiên ở trên người hắn dạo qua một vòng, “Bình thường ngươi không phải rất thích vũ văn lộng mặc sao, cây mẫu đơn và ngươi rất xứng đôi.”



Phó Nguyên Phàm chỉ biết đường ca sẽ không nói lời hữu ích, nói một câu rồi thức thời rời đi.



Hắn không dám theo chân bọn họ đợi quá lâu, Ngũ ca vẫn đang trông chừng hắn, nếu để cho y hoài nghi đến trên người đường phu thì phiền toái.



Ngay khi hắn rời đi không bao lâu, thanh âm thái giám lanh lảnh chợt vang lên.



“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!”