Đại Địa Chủ

Chương 141 : Gây xích mích

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Từ Minh cung



Thái hoàng thái hậu từ ái nhìn thiếu niên tuấn tú dung nhan điềm tĩnh như một pho tượng bạch ngọc ngồi ở trước mặt nàng, càng xem lại càng yêu thích.



Tuy rằng thiếu niên không thể vì Phó vương phủ khai chi tán diệp, nhưng bà đã đến cái tuổi này rồi, hiện tại chỉ hy vọng con cháu có thể hạnh phục vui vẻ, những thứ khác liền tùy hoàn cảnh, cho nên từ trong suy nghĩ, bà là thích quận vương phi, đặc biệt là chứng kiến Tiểu Thiên che chở hắn như vậy.



Tuy rằng Thái hoàng thái hậu cùng Phó Vô Thiên thời gian chung đụng không lâu, thế nhưng bà cũng hiểu rất rõ tính cách của y, người có thể làm cho y tiếp nhận không nhiều lắm, một khi làm cho y tín nhiệm, người này nhất định tốt.



Ngay từ đầu bà cũng cho rằng Tiểu Thiên chỉ là hứng thú nhất thời, cũng không phải thật tâm, nhưng thời gian dài như vậy, bà lại phát hiện, chiến thần thập phần tàn khốc ở trong mắt người ngoài lúc nói đến vương phi của y, trong ánh mắt chung quy hiện lên một tia ôn nhu, khi đó bà liền biết y là thật tâm.



“Hài tử ngoan, khổ cực ngươi.”



Thái hoàng thái hậu cầm tay của An Tử Nhiên, cười ha hả nói, trong ánh mắt truyền đến chân thành vui sướng nhất, lúc này thân cận tựa như lão nãi nãi, hoàn toàn cảm giác không được uy nghiêm và cao cao tại thượng thân ở địa vị cao.



Không biết cảm giác của hắn đúng hay không, An Tử Nhiên luôn cảm thấy những lời này của Thái hoàng thái hậu giống như ám chỉ chuyện gì vậy, nhất thời không biết phải đáp trả bà như thế nào.



“Vương phi quả thực rất khổ cực.”



Phó Vô Thiên đột nhiên tiếp lời, thậm chí nhìn hắn nghiêm túc gật đầu một cái.



Thái hoàng thái hậu cười ra tiếng, “Tiểu Thiên, trở về bồi bổ cho Vương phí của con nhiều hơn đi, nhìn một chút đều gầy thành như vậy, xem ra bình thường ăn không nhiều lắm, cái này không thể được, người trẻ tuổi vẫn còn đang phát triển thân thể, phải ăn nhiều một chút.”



Tiểu Thiên?



An Tử Nhiên hoài nghi nhìn về phía Phó Vô Thiên, cái nhũ danh này cùng Phó Vô Thiên oai hùng to lớn không khỏi quá không tương xứng.



Phó Vô Thiên liếc mắt liền biết hắn đang nghĩ cái gì, “Lão nãi nãi yên tâm, bổn vương nhất định hảo hảo giám sát vương phi, không để cho hắn lại bởi vì giảm cân mà ăn uống điều độ.”



“Ăn uống điều độ?” Vẻ mặt Thái hoàng thái hậu kinh ngạc, trên dưới quan sát An Tử Nhiên một lần, “Thân thể gầy như vậy, lại ăn uống điều độ chẳng phải là muốn biến thành cây trúc sao? Không được, hài tử, nghe lão nãi nãi, con cũng không thể lại ăn uống điều độ, đối thân thể không tốt…”



Thái hoàng thái hậu tôn quý lập tức hóa thân thành trưởng bối càu nhàu, ở bên tai An Tử Nhiên nói huyên thuyên nói đến ân cần tri kỷ.




Phó Vô Thiện hướng phương hướng Thái Thanh Cung nhìn thoáng qua, lúc này yến hội đã gần kết thúc, đột nhiên gọi lại lão vương gia đang chuẩn bị lên xe ngựa.



“Tổ phụ, có chuyện quên nói cho người biết.”



Dưới chân lão vương gia dừng một chút, quay đầu lại: “Cái gì?”



An Tử Nhiên cũng có chút ngạc nhiên, không biết Phó Vô Thiên muốn nói cái gì.



“Tổ phụ cũng không biết chuyện của Diễm Phi đi?” Phó Vô Thiên mạn bất kinh tâm nói.



An Tử Nhiên lóe lên linh quang, lập tức biết y muốn nói cái gì rồi, không thể không nói, chiêu này của Phó Vô Thiên rất ác liệt, thế nhưng hắn thích.



“Diễm Phi nào?” Lão vương gia quả nhiên còn chưa biết.



“Diễm Phi là phi tử mấy tháng trước hoàng thượng sắc phong, được đặc ân ở tại Chiêu Tử Cung, mấy ngày hôm trước, hoàng thượng vì Diễm Phi này làm lão nãi nãi tức giận bị bệnh, bị thương nguyên khí, nằm trên giường chừng mấy ngày mới khôi phục…”



“Con nói cái gì?”



Biểu tình lão vương gia trở nên kinh khủng dị thường, phảng phất giống như ăn thịt người, nhãn thần âm ngoan đến cực điểm, cổ sát khí nguyên bản phai nhạt thoáng cái dũng mãnh tiến ra.



“Chuyện này rất nhiều người đều biết…”



Lời còn chưa nói hết, lão vương gia đã mang theo một thân sát khí và lửa giận ngập trời hướng Thái Thanh Cung xông đến, khí thế dữ dằn, biểu tình dử tợn không người nào dám lại gần ông, lại không dám ngăn ông lại,  trong hoàng cung có rất ít người không biết lão vương gia, năm đó thời điểm ông ở trong cung đại náo, có thể nói không người không biết không người không hiểu, người nào không biết, hoàng thượng có một hoàng thúc không cho lão mặt mũi, hoàng thượng đối với người này hận nghiến răng, nhưng là lại không thể bắt hoang thúc của mình như nào!



Phó Dịch nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của ông bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hướng Phó Vô Thiên nói, “Ngay cả tổ phụ của con cũng tính toán.” Nói xong câu đó mới đuổi theo.



Khóe miệng Phó Vô Thiên câu dẫn ra một độ cong nhợt nhạt, dắt tay của An Tử Nhiên.



“Vương phi, chúng ta đi xem trò hay.”