Đại Địa Chủ
Chương 162 : Mị tộc
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Mị thuật nhưng thật ra là một loại thủ đoạn tâm lý ám chỉ thôi miên, tại một trăm năm trước cũng đã từng xuất hiện.
Lúc ấy có một chủng tộc gọi là mị tộc, mị thuật là bản lĩnh dị bẩm thiên phú của bọn họ, hầu như từng tộc nhân thành niên mị tộc đều biết, nhưng cũng chính là bởi vì nguyên nhân này tộc nhân mị tộc xuất ra loại mị thuật vô cùng cường đại, cho nên khiến cho các quốc gia kiêng kỵ.
Lúc đầu, các quốc gia cũng không biết có chủng tộc mị tộc này tồn tại.
Thẳng đến có một tộc nhân mị tộc trở thành phi tử hậu cung của quốc gia nào đó, tộc nhân mị tộc kia bằng vào ưu thế của mình một đường leo đến vị trí hoàng hậu.
Sau đó bí mật của nàng bị người phát hiện, liền bị chụp mũ tội danh yêu nghiệt mà bị xử tử.
Mị thuật quả thật có thể đầu độc nhân tâm, mê loạn tâm trí của con người, thế nhưng đối với người có lực ý chí cường đại là không có tác dụng, sơ ý một chút thậm chí có thể bị phát hiện, cho nên tộc nhân mị tộc đều không dám đối với người như vậy sử dụng mị thuật.
Lúc đó, các quốc gia cũng không biết sự tồn tại của mị tộc, chỉ cho rằng đối phương chỉ là một nữ nhân biết sử dụng yêu thuật mà thôi.
Tin tử của nàng rất nhanh thì truyền đến trong tộc mị tộc, khiến cho tộc nhân mị tộc phẫn nộ, đặc biệt là nam nhân mị tộc ái mộ nàng ta, hơn nữa địa vị của nàng ở mị tộc cũng không thấp, là vu nữ mị tộc, tương đương với công chúa một nước.
Có một số tộc nhân mị tộc vì thay vu nữ báo thù, liền lựa chọn nhập thế, bọn họ nhiều lần sử dụng mị thuật, rốt cuộc tạo ra đại họa.
Chủng tộc mị tộc thần bí này bị người đào ra, hoàn toàn hiện ra ở trước mặt các quốc gia, sau khi phát hiện mị thuật là bản lãnh thiên phú của bọn họ, có mấy quốc gia cảm thấy sau lưng phát lạnh, lập tức hiện lên tâm tư muốn diệt mị tộc.
Bản lĩnh của tộc nhân mị tộc quá cường đại, quá nghịch thiên.
Cũng không phải tất cả mọi người đều là người có lực ý chí cường đại, tuyệt đại đa số còn lại là người có lực ý chí kém.
Nếu như tương lai tộc nhân mị tộc nổi lên tâm tư mưu phản, quốc gia của bọn họ chẳng phải là sắp gặp đại họa.
Vì vậy mấy quốc gia liên hợp lại treo cổ tộc nhân mị tộc, cuối cùng nửa năm liền giết sạch toàn bộ tộc nhân mị tộc, có người nói không chừa một ai, bao gồm lão nhân và tiểu hài tử, đây là thuyết pháp một trăm năm trước, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện mị thuật, trăm năm trước khẳng định có cá lọt lưới.
“Vi Thuận Khánh là tộc nhân mị tộc?” An Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Thuật lại trăm năm trước tuy rằng đã quá xa xôi, thế nhưng Phó Vô Thiên ở biên quan lưu lại mấy chục năm, hầu như dạng thuật pháp gì cũng đều đã nghe nói qua, sau lại gặp được Vi Thuận Khánh, lại nghĩ về chuyện của hắn ta, y liền nhớ đến tộc nhân mị tộc am hiểu sử dụng mị thuật.
Ý đồ của gã ta chính là muốn dùng thanh âm của mình khiến cho Sùng Minh đế chú ý, lúc trước chiêu này bách thử bách linh (trăm lần thử trăm lần trúng), mỗi lần cũng có thể làm cho sắc mặt của đám người Trưởng Tôn Thiên Phượng đặc biệt khó coi, thế nhưng lần này lại thất bại, bên trong tẩm cung không có truyền ra thanh âm Sùng Minh đế gọi gã đi vào.
Trưởng Tôn Thiên Phượng nhàn nhạt cười rộ lên, “Quốc sư đại nhân không cần uổng phí tâm cơ, hoàng thượng rơi vào hôn mê rồi, đã không còn nghe được thanh âm của ngươi.”
Sắc mặt Vi Thuận khánh triệt để biến thành một cục than đen.
Vào không được gã lại vô pháp xác định trạng thái của Sùng Minh đế như nào, mị thuật lúc trước hắn hạ cho lão có còn hay không, tựa như lâm vào thế bị động, gã đột nhiên cảm thấy có chút tính sai, sớm biết như vậy, hẳn là trước hướng Sùng Minh đế muốn một đạo thánh chỉ mới đúng.
Bất quá gã sẽ không cứ như vậy ngồi chờ chết, hiện tại không gặp được Sùng Minh đế, chờ lúc Trưởng Tôn Thiên Phượng không có ở đây, tẩm cung cũng tùy ý gã ra vào.
Cho nên không đối Trưởng Tôn Thiên Phượng sử dụng mị thuật, cũng là bởi vì nàng là một nữ nhân có lực ý chí kiên định, thủ đoạn độc ác, không thua gì nam nhân, trừ phi có mười phần nắm chắc, nếu không gã sẽ không tùy tiện làm, một khi mị thuật thất bại là sẽ gặp phải trình độ tự tổn hại bất đồng.
Vi Thuận Khánh không nghĩ đến chính là, bí mật của gã đã bị nhiều người biết.
Tuy rằng Phó Nguyên Thành muốn nuốt công lao một mình, thế nhưng hắn ta cũng biết một mình mình là không thể đối phó được Vi Thuận Khánh, cho nên hắn ta đem chuyện này tiết lộ cho phái Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
Ở đoạn thời gian kế tiếp, mỗi ngày đều sẽ có người bồi Sùng Minh đế, gã là gặp không được.
Mà ngày thứ hai, thị vệ trong coi tẩm cung của Sùng Minh đế cũng bị đổi hết, một lần đổi này lại đổi nhóm thị vệ nhãn thần lợi hại hơn, trên người mơ hồ lộ ra một cổ sát khí, đều là người có lực ý chí kiên định, bộ y phục thị vệ trên người kia vẫn che dấu không được khí tức ám vệ nồng đậm trên người bọn họ.
Sau khi biết được chuyện này, cả người Vi Thuận Khánh đều nóng nảy.
Nếu như gã lại không biết bí mật của mình bị người biết, đó chính là một kẻ ngu si.
Tuy rằng sớm đoán được Phương Quân Bình nhất định rơi vào tay một trong nhóm người bọn họ, không nghĩ đến người nọ vậy mà nguyện ý đem bí mật chia sẻ cho người khác, hiện tại ầm ĩ đến đối thủ mỗi người đều biết, tình cảnh cho gã càng ngày càng bất lợi, gã hiện tại chỉ có thể hy vọng ám chỉ trong đầu Sùng Minh đế kiên cố một chút.
Bên kia, sau khi nhận được tin điêu khắc phường gặp chuyện không may An Tử Nhiên liền chạy đến, trên đường quay về vương phủ ngoài ý muốn gặp được một người.
Hắn không nghĩ đến chính là, trong thế cục bây giờ người này vậy mà đưa đến tác dụng không tưởng được.