Đại Địa Chủ

Chương 165 : Bại lộ và phẫn nộ

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Đối với chuyện Diễm phi giả long thai, tổ tôn hai người biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.



Ngô thái y cơm nước xong thì được mời tới đại sảnh. Ông nhìn phản ứng của hai người, chỉ cảm thấy không phải người một nhà, không sống cùng mái nhà. Vẻ mặt lão Vương gia rất nghiêm túc, nghiêm túc đến Ngô thái y thiếu chút nữa cho rằng bệnh của ngài khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này, nghe nói bệnh của lão Vương gia đã hơi chuyển biến tốt đẹp, nhưng Phó Vương phủ hiện đã có đại phu nên ông không tới nữa, bởi vậy không biết bệnh tình của lão Vương gia thế nào rồi.



“Ngô thái y, ngươi xác định hài tử trong bụng yêu phi kia không phải của Hoàng Thượng?” Lão Vương gia mở miệng hỏi, tuy ông không thích Sùng Minh Đế nhưng sẽ không để một hài tử không thuộc về hoàng thất nhiễu loạn hậu cung, nhiễu loạn Đại Á, Đại Á chỉ có thể của họ Phó.



Ngô thái y lấy lại bình tĩnh, “Lão phu xác định.” Không xác định thì ông dám chạy trốn sao, đây chính là tội lớn phải chém đầu, hoàng cung hiện giờ thế cục không rõ, ông chỉ có thể dựa vào Phó Vương phủ làm ‘người đứng xem’, đương nhiên phải biết gì nói hết, không nửa lời gian dối.



Lão Vương gia hừ lạnh một tiếng, “Vi Thuận Khánh này xem ra là mưu đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Á, hắn bàn tính thật hay, cũng nghĩ đến chuyện Hoàng Thượng không còn năng lực sinh dục.”



Mọi người không tỏ ý kiến, loại chuyện này đã không cần thảo luận. Diễm phi được Sùng Minh Đế sủng hạnh đã nửa năm. Nửa năm không ngắn, cơ hồ ngày nào  Hoàng Thượng cũng đến Chiêu Tử cung, thường xuyên như vậy, nếu có thai khẳng định đã sớm nên có, đại khái là bởi vẫn luôn không có thai nên mới bí quá hoá liều.



Phó Vô Thiên cười một tiếng, “Vốn đang suy nghĩ phải làm gì mới có thể cởi bỏ mị thuật, hiện tại xem ra không cần suy nghĩ nữa.” Dù yêu một nữ nhân sâu đậm đến mấy cũng không có nam nhân nào muốn bị đội nón xanh, huống chi Sùng Minh Đế sủng ái Diễm phi cũng không phải thật.



“Chuyện này không nóng nảy.” Lão Vương gia biểu tình sâu không lường được mà nói.



Phó Vô Thiên giơ hai tay tán đồng, “Đương nhiên.”



Tổ tôn bằng hai ba câu đã quyết định an nguy của hoàng thất Đại Á, lại còn nói cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, làm Ngô thái y có ảo giác mọi chuyện kỳ thật không nghiêm trọng như vậy, ông vẫn luôn không rõ đầu óc đôi tổ tôn này chứa cái gì, cảm giác khác hẳn với người thường, nhưng ông cũng không muốn tìm hiểu.



An Tử Nhiên ngoài bình luận lúc đầu thì không nói nữa, quốc gia đại sự không liên quan đến hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn buôn bán của hắn là được. Còn An Xảo Nga, hắn đã dự đoán được kết cục của nàng, cũng không quan tâm nữa.




Tô Tử lưu lại gần hai mươi thợ thủ công để dạy nhóm công nhân mới cách nghiền xương và tô màu, vì thế cũng tăng tiền công, ngay từ đầu khẳng định không thuần thục, nhưng quen tay rồi rất thì sẽ ít làm lỗi.



Tuy rằng tiến độ vẫn chậm lại, nhưng theo biện pháp của An Tử Nhiên, cơ hồ tất cả mọi người đều nguyện ý buổi tối tới tăng ca, vì kiếm thêm một hai trăm văn tiền.



Tăng ca đến ngày thứ ba, Hồ Bát cùng những thợ thủ công đó mới phát hiện. Bọn họ chưa từng nghĩ tới tăng ca, vừa đến hoàng hôn là sẽ về nhà, nếu không nhờ một thợ thủ công ra đường vào buổi tối rồi phát hiện, họ chỉ sợ đến chết cũng không biết. Bọn họ thật sự nóng nảy, hoàng hôn xuống, hơn hai mươi cá nhân lôi Hồ Bát đang định chuồn êm vào ngõ nhỏ.



“Đều do ngươi, hại chúng ta mất việc.” Một người thợ thủ công đỏ ngầu đôi mắt nhìn chằm chằm Hồ Bát, cơ hồ hận không thể ngay lập tức xông lên. Những người khác cũng không khác là bao, họ biết đã hoàn toàn mất việc, hôm qua thê tử còn hỏi hắn vì sao mấy ngày nay không đi làm, hắn căn bản không dám nói cho nàng.



Hồ Bát sợ tới mức sắc mặt kịch biến, “Bình tĩnh, các ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này vẫn có thể cứu vãn, các ngươi ngàn vạn đừng đấu tranh nội bộ.”



“Lần trước ngươi cũng nói như vậy, lần này còn tưởng gạt chúng ta sao? Chúng ta sẽ không tin ngươi!”



“Đúng, các huynh đệ, chúng ta tấu chết hắn!”



Hơn hai mươi cá nhân nhào lên, tiếng kêu thảm thiết của Hồ Bát lập tức bị lấn át. Vận khí hắn thật không tốt, hoàng hôn, mọi người đều đã kết thúc công việc về nhà chuẩn bị ăn cơm chiều nên trên đường có rất ít người, ngõ nhỏ lại càng khó có người đi qua.



Mỗi người đánh một quả, Hồ Bát rớt mất nửa cái mạng.



Một thợ thủ công tương đối lớn tuổi thấy mọi người còn chưa nguôi giận, lo lắng nếu đánh tiếp thì hắn sẽ mất mạng thật, lập tức ngăn lại. Mọi người cũng không dám làm lớn chuyện, lập tức giải tán.