Đại Địa Chủ
Chương 169 : Hạt giống hoài nghi
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Lão Vương gia xuất hiện vào lúc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Vi Thuận Khánh biết Ngô thái y đang ở trong Phó Vương phủ cũng không nghĩ đến.
Vi Thuận Khánh tin Phó Vương phủ hẳn là đã biết Sùng Minh Đế trúng mị thuật, nếu biết, bọn họ nên biết hắn có thể làm Sùng Minh Đế tin hắn, ra mặt lúc này tuyệt đối bất lợi, nhưng hắn tính lậu, lão Vương gia vốn không thích làm theo lẽ thường.
Sùng Minh Đế vừa giận vừa sợ hoàng thúc, đó là sự sợ hãi khắc vào trong xương cốt, từ khi hắn còn rất nhỏ đã có ấn tượng rất sâu. Khi đó lão Vương gia còn chưa phát bệnh, không chỉ như thế, địa vị của ông trong lòng phụ hoàng thậm chí còn cao hơn cả nhi tử danh chính ngôn thuận của Hoàng Hậu là hắn, hoàng thúc lại có tính cách táo bạo, ông biểu đạt cảm xúc phi thường trực tiếp, thấy ngươi không vừa mắt là đánh ngươi!
Sùng Minh Đế khi còn nhỏ bị đánh rất nhiều lần, mặt mũi bầm dập. Phụ hoàng lại cảm thấy hoàng thúc giáo huấn cháu trai không có vấn đề gì nên chưa từng nhúng tay, lại còn cổ vũ đệ đệ, cháu trai làm không đúng thì phải giáo huấn, không sao cả, duy nhất mẫu hậu đau hắn cũng không dám ngỗ nghịch hoàng thúc.
Có thể nói Sùng Minh Đế còn nhỏ đã sống dưới bóng ma của hoàng thúc, mỗi lần nghe thấy tên ông là theo bản năng muốn tránh đi, lúc này cũng không ngoại lệ.
Vi Thuận Khánh thấy hắn lùi bước, vội vàng trấn an: “Hoàng Thượng, ngài chỉ tránh được nhất thời, không trốn được cả đời, không bằng để Phó lão Vương gia tiến vào, xem ông muốn nói gì.” Chính yếu là hắn muốn biết Phó Vương phủ đã biết nhiều bao nhiêu, dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh, mượn cơ hội này thăm dò.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng.” Diễm phi cũng vội vàng trấn an, cơ thể nhu nhược không có xương dựa người hắn, tuy nàng ghê tởm Sùng Minh Đế, nhưng lão nam nhân này đã mang lại cho nàng quyền lợi cùng địa vị.
Sùng Minh Đế cũng biết không thể lùi bước, nơi này là ngự thư phòng chứ không phải nơi nào khác, nếu hắn cự tuyệt thì hoàng thúc khẳng định sẽ xông vào, hắn không muốn mất mặt khi bị bắt gặp đang âu yếm phi tử.
Sùng Minh Đế lập tức xụ mặt nói: “Trẫm chưa nói không thấy hoàng thúc, hoàng thúc khả năng có chuyện gì, các ngươi xuống trước đi.”
Nghe thấy vậy, Vi Thuận Khánh nhíu mi, nếu hắn rời đi, Phó lão Vương gia vạch trần bí mật của hắn với Sùng Minh Đế, chẳng phải hắn sẽ lâm vào thế bị động, huống chi mị thuật thi triển mấy ngày trước đối có một lỗ hổng, hắn cần giám sát mới có thể tùy cơ ứng biến.
Vi Thuận Khánh lập tức ra hiệu cho Diễm phi. Diễm phi không dấu vết gật đầu, gương mặt dán trên ngực Sùng Minh Đế, kiều nhu ủy khuất nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn bồi ngài, từ khi ngài sinh bệnh, thần thiếp đã rất lâu không gặp ngài, rất nhớ, nếu có thể, thần thiếp muốn thời khắc nào cũng ở bên ngài.”
Sùng Minh Đế tức khắc do dự. Phó lão Vương gia lại không cho hắn thời gian, không đợi sự cho phép của Sùng Minh Đế, ông liền không kiên nhẫn, đẩy thị vệ đứng trước mặt, trực tiếp tiến vào thư phòng.
Vừa thấy ông, Sùng Minh Đế lập tức ngồi thẳng, thiếu chút làm Diễm phi ngã xuống, nhưng cũng không khác lắm, Diễm phi trực tiếp bị kéo ra, “Hoàng thúc có chuyện gì muốn gặp trẫm?”
Sùng Minh Đế nhăn mi, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh trước kia.
“Hoàng Thượng còn nhớ, trăm năm trước, các quốc gia liên hợp diệt mị tộc, mị tộc am hiểu sử dụng mị thuật, đôi mắt cùng thanh âm của họ có năng lực kỳ lạ, mê hoặc nhân tâm, Hoàng Thượng nếu biết lịch sử hơn trăm năm trước, hẳn là biết năng lực này có bao nhiêu đáng sợ, rất nhiều người khó có thể tránh được.”
Vi Thuận Khánh thấy ông không muốn từ bỏ, trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng khi hắn muốn một lần nữa đánh gãy suy nghĩ của Sùng Minh Đế, Sùng Minh Đế lại mở miệng.
“Trẫm đương nhiên còn nhớ, trăm năm trước, Ngô Lãi Quốc bởi mị tộc mà diệt vong, Tiên Hoàng từng nói với trẫm, nếu gặp mị tộc, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt.” Sùng Minh Đế khi nói những lời này, đôi mắt có thể nói là chiết xạ ra hung ác, Tiên Hoàng thống hận quân chủ bị mị hoặc nên từ khi hắn còn nhỏ đã kể về mị tộc cho hắn nghe, nghe nhiều thì dần ghi tạc sâu trong đầu, lão Vương gia nhắc, hắn lập tức nghĩ tới.
Vi Thuận Khánh xanh cả mặt.
Phó lão Vương gia gật gật đầu, không tới nỗi hết thuốc chữa, “Hoàng Thượng nhớ rõ là được, chuyện kế tiếp thần muốn nói, thỉnh Hoàng Thượng ghi tạc trong đầu, tin hay không là quyền của Hoàng Thượng, bổn vương chỉ nói một lần, sẽ không can thiệp tiếp.”
“Hoàng thúc rốt cuộc muốn nói cái gì?” Sùng Minh Đế lại lộ ra một tia không kiên nhẫn.
“Thần hoài nghi, quốc sư kỳ thật là tộc nhân của mị tộc. Hắn tuy không thuộc trực hệ, nhưng trên người hắn chảy dòng máu mị tộc. Bởi vì đã qua rất nhiều năm nên máu trở nên thực loãng, nhưng không thay đổi được sự thật hắn là tộc nhân của mị tộc, thần không nhiều lời nữa, Hoàng Thượng tự giải quyết cho tốt đi!”
Phó lão Vương gia nói xong liền dứt khoát lưu loát chạy lấy người, nói mặc kệ là mặc kệ. Ông biết quản càng nhiều, Sùng Minh Đế sẽ càng không nghe. Hai bên nhìn nhau không thuận mắt, tự nhiên sẽ không muốn nghe lời đối phương, không bằng chôn một hạt giống hoài nghi trong lòng để nó nảy mầm, để hắn tự suy nghĩ, từ ban đầu ông đã định làm vậy.
Ba người ở lại. Một người sắc mặt thâm trầm khó coi, hai người thấp thỏm.
(*) 不孝有三,無後為大 : bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, câu nói của Mạnh Tử.
Có nghĩa, trong ba tội bất hiếu, tội thứ ba là nặng nhất: không chịu lấy vợ, không con nối dõi để thờ cúng ông bà tổ tiên.